Nào biết, Kỳ Tư nói ra một câu ngoài dự đoán của mọi người như vậy.
Anh nâng tờ giấy trong tay lên, đối chiếu với căn hộ dưới ánh đèn đường ở phương xa. Khu biệt thự ở nơi xa giống trên giấy vẽ, lẳng lặng đứng đó. Ánh đèn xuyên qua tờ giấy hơi mỏng kia như muốn hòa hai căn hộ tỉ lệ bất đồng với nhau.
“Đạp mòn giày sắt không tìm được!” Kiều Khải Vọng vui mừng khôn xiết, hưng phấn bước nhanh về phía trước.
Kỳ Tư duỗi tay kéo Quý Duyệt Sênh, thay cô vỗ vỗ bụi dính ở lưng, sau đó nắm tay cô chậm rãi đi lên trước. Nếu một ký hiệu cuối cùng ở chỗ này, vậy kế tiếp bọn họ phải làm ngoài xác định tính nguy hiểm ra thì là báo cảnh sát.
“Kiều Khải Vọng, cậu cẩn thận một chút.”
Kỳ Tư hạ giọng nhắc nhở Kiều Khải Vọng nghênh ngang đi phía trước. Hiếm người biết trước nguy cơ tiềm tàng, bởi vậy không cách nào kịp thời áp dụng biện pháp phòng bị thích hợp. Vì thế, anh không thể không cẩn thận, vì bảo vệ tốt cho người bên cạnh.
“Nghe cậu.”
Kiều Khải Vọng cũng không nói nhiều, thả chậm tốc độ, tới khi hai người phía sau theo kịp. Nhưng anh ta quan sát, kiến trúc nơi này như nhau, trên bức tranh sơ sài kia cũng không có vật dư thừa. Thế này mà muốn tìm thì chỉ sợ phải tìm đến sáng.
Nỗi sợ hãi và không xác định trong lòng cộng thêm nhiệt độ không khí đêm đông thấp không chịu nổi, nhiệt độ cơ thể hơi tăng lên sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-gio-noi-tieng-yeu-nguoi/3595939/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.