Khu chung cư hoa viên Châu Giang.
Giang Chính gặp được một quý bà 45 tuổi ở dưới công viên khu chung cư. Khuôn mặt bà ta xinh đẹp, ngay cả dáng người cũng không thay đổi. Bà ta đeo kính râm từ nơi xa đi tới, không biết còn tưởng là thiếu nữ tuổi thanh xuân.
“Tôi chỉ có mười phút.” Bà ấy vừa thấy Giang Chính thì nói với thái độ ngạo mạn.
Lời dạo đầu mà Giang Chính đã soạn sẵn trong đầu ngay lập tức trở thành đồ bỏ. Anh ta đành vứt tất cả lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Từng thấy thứ này chứ?”
Anh ta lấy ảnh cái kim cài áo, đưa tới trước mắt bà ta. Bà ta thậm chí không tháo kính râm xuống, chỉ cười lạnh một tiếng: “Thứ này rất hiếm à?”
“Vậy ông lão này thì sao?” Giang Chính lại lấy ra một tấm ảnh, là người đàn ông giàu có đã qua đời kia: “Bà Đỗ, chúng ta đừng vòng vo nữa. Mười phút với bà và tôi, đều rất quý giá.”
Người phụ nữ tên Đỗ Di Hủy run rẩy lông mày, hơi hơi nâng cằm, quay đầu nhìn ra chỗ khác. Nhiều lần giãy giụa, bà ta tháo xuống kính râm, lộ ra một đôi mắt hạnh xinh đẹp.
“Nhìn thấy nhà tôi ở chứ? Nhìn thấy xe tôi đi chứ?” Giọng bà ta vẫn ngạo mạn, lại có phần chua xót: “Một người không có bối cảnh như tôi chỉ có thể dựa vào đàn ông.”
Giang Chính biết rõ hàm ý trong lời bà ta nói, cũng biết bà ta chắc chắn sẽ nói. Dẫu sao ông cụ đã chết, bà ta căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-gio-noi-tieng-yeu-nguoi/3595930/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.