Triệu Chân Tâm đang ngẫm nghĩ thì Minh Nga vui miệng kể tiếp:
- Chưa hết đâu ạ. Khách hàng siêu siêu VIP còn rất thường xuyên mua thức ăn cho chó mèo nha. Nói mới nhớ, thức ăn cho chó mèo cũng là nguồn thu nhập đáng kể của quán mình đấy ạ.
- Thật sao?
Triệu Chân Tâm ngạc nhiên hỏi lại. Minh Nga liền tiện tay với lấy bản số liệu kinh doanh của những tháng trước đang để ở kệ gần đó đưa cho Triệu Chân Tâm xem. Triệu Chân Tâm nhìn lướt qua những số liệu kinh doanh của quán cà phê, cậu có chút kinh ngạc mà hỏi:
- Đồ ăn cho cho mèo mà cũng có thể bán được nhiều tiền như vậy à?
Minh Nga vừa cười vừa nói:
- Vâng ạ. Anh không biết đâu, những người làm việc ở thành phố này, áp lực làm việc mỗi ngày đều rất lớn, vậy nên những lúc nghỉ ngơi họ rất thích nựng nịu và vui đùa với chó mèo. Trông thấy chó mèo trong quán của chúng ta đáng yêu, nên lại rất thích cho chúng ăn.
- Cho nên họ mua thức ăn mèo ở quán ta để cho chó mèo ăn tại đây luôn?
Triệu Chân Tâm kinh ngạc nói. Minh Nga gật đầu, giải thích:
- Ban đầu bọn họ chỉ cho chó mèo ăn những thức ăn thừa mà họ mang theo. Có người còn mua xúc xích, thịt hộp mang đến cho chó mèo ăn. Về sau em thấy làm thế không ổn nên đã ra quy định hạn chế, không để người ta tự mang thức ăn đến cho chó mèo ăn, nếu như nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3463067/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.