Thái Cẩn Ngôn là người bình thường, cũng là đàn ông bình thường, nên hắn sững sờ một lúc rồi vô thức bị những hành động của Triệu Chân Tâm cuốn theo. Khả năng học hỏi và thích nghi của Thái Cẩn Ngôn vẫn luôn rất cao. Hắn noi theo Triệu Chân Tâm, đáp lại nụ hôn của cậu. Cậu bé thỏ con mút một cái, “chó điên mặt lạnh” sẽ mút lại một cái. Triệu Chân Tâm vờn qua, Thái Cẩn Ngôn sẽ đảo lại. Cả hai quấn quýt, dây dưa không rời. Họ trao đổi cho nhau từng giọt “quỳnh dịch” ấm ngọt, họ chia cho nhau từng hơi thở hổn hển.
Tay phải của Thái Cẩn Ngôn áp vào hai bên gò má mịn màng của Triệu Chân Tâm, rồi vòng ra sau gáy của cậu, luồn vào giữa những sợi tóc như tơ óng ả. Triệu Chân Tâm cũng siết chặt lấy mái đầu của Thái Cẩn Ngôn. Họ ôm lấy nhau, ấp ủ, yêu thương. Họ muốn ghì sát vào nhau không chia tách.
Triệu Chân Tâm hít thở càng lúc càng dồn dập. Cậu có cảm giác như mình đang phải hô hấp sau khi vừa bị rượt đuổi mấy con đường. Mà, đối với một người vừa mới uống say lại vừa phải chuyển từ bên ngoài lạnh giá vào trong nhà ấm áp như Triệu Chân Tâm lúc này, việc hô hấp đột ngột dập dồn như thế là quá sức chịu đựng của cơ thể. Cho nên, dù Triệu Chân Tâm có muốn hôn nữa, nhưng sức của cậu đã đuối.
Triệu Chân Tâm đành luyến tiếc rời môi. Và khi cậu nhìn thấy bàn tay trái của Thái Cẩn Ngôn đã luồn vào bên trong vạt áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3438730/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.