Việc Thái Cẩn Ngôn không thể hiểu hoặc không dám hiểu lời ám chỉ của Triệu Chân Tâm khiến cậu vừa ngượng vừa tức. Cậu dằn dỗi:
- Không cần! Anh đi tới đi lui sẽ càng khiến tôi khó ngủ hơn mà thôi. Anh cứ mặc kệ tôi luôn đi. Để tôi tung chăn ra suốt đêm rồi bị bệnh nặng thêm đi. Hừ.
Lúc này Thái Cẩn Ngôn mới chậm chạp nhận ra trong lời nói của Triệu Chân Tâm có dụng ý khác. Thật ra không phải là hắn chưa từng nghĩ đến khả năng đó, nhưng Thái Cẩn Ngôn hoàn toàn không dám tin tưởng rằng Triệu Chân Tâm lại có ý định như thế. Tuy nhiên, nhìn bộ dáng hậm hực và nghe những lời giận dỗi của cậu, suy nghĩ hoang đường kia lại có dịp trỗi dậy trong đầu của Thái Cẩn Ngôn. Thế là hắn run giọng, dè dặt ướm lời hỏi thử:
- Ý của em là… muốn tôi cùng… cùng ngủ chung phòng với em, đúng… đúng không?
Triệu Chân Tâm bỗng có cảm giác cả gương mặt nóng bừng. Cậu “ừm” một tiếng thay cho câu trả lời rồi vội vã nằm xuống, trùm chăn che kín cả đầu để giấu sự xấu hổ. Thái Cẩn Ngôn mừng như điên, vội vàng bước đi như chạy đến bên giường. Thế nhưng khi đến nơi, hắn lại đứng sững một chỗ, chưa dám tiến lên chiếc giường nệm êm ái và ấm áp kia.
Triệu Chân Tâm chui vào trong chăn nấp đã một lúc đến phát ngộp rồi mà vẫn không cảm nhận được có biến động gì khác. Cậu he hé mép chăn, đưa mắt nhìn ra bên ngoài và bắt gặp ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3425533/chuong-104.html