Sau khi trò chuyện với thím Hai xong, Triệu Chân Tâm theo như đã hứa với thím, đi đến một phòng mạch ở cách nhà không xa để được bác sĩ khám bệnh và cho thuốc. Về đến nhà, cậu uống thuốc xong thì buồn ngủ nên vào phòng, ngả lưng một chút. Nằm trên giường, nhìn bao quát căn phòng quen thuộc, Triệu Chân Tâm nhớ lại mấy lời của thím Hai mà bồi hồi. Cậu cảm thấy nhớ Thái Cẩn Ngôn rồi. Giá mà ngủ một giấc thức dậy cậu có thể nhìn thấy Thái Cẩn Ngôn ở bên cạnh mình thì tốt biết mấy.
Nhờ tác dụng của thuốc, Triệu Chân Tâm đã ngủ thiếp đi nhanh chóng. Thím Hai nấu xong bữa trưa thì thấy Triệu Chân Tâm đã ngủ rồi. Ngẫm nghĩ một lúc, thím Hai quyết định phải báo tin ngay cho Thái Cẩn Ngôn biết. Lúc con người bị bệnh là lúc nội tâm yếu đuối nhất. Nếu cậu chủ không thể về kịp thì cũng có thể gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm sức khóe của “vợ” để thể hiện sự quan tâm, tránh cho đối phương tủi thân vì nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, bị lạnh nhạt. Thế là thím Hai mạnh mẽ tiến đến bên chiếc điện thoại bàn, lục tìm danh thiếp của Thái Cẩn Ngôn và bấm số gọi đi.
Lúc này ở nước ngoài đang là ban đêm. Thái Cẩn Ngôn đang đàm phán hợp đồng với đối tác thì thấy điện thoại rung lên. Liếc mắt nhìn qua, thấy là số điện thoại bàn của nhà mình, trong lòng Thái Cẩn Ngôn vừa mừng vừa lo. Ai lại dùng điện thoại bàn ở nhà để gọi cho hắn vậy? Là Triệu Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3419350/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.