Thấy Thái Cẩn Ngôn vẫn chưa chịu buông tay, Triệu Chân Tâm hiểu ra tảng băng ngốc nhà cậu lại nổi cơn bướng bỉnh cố chấp. Cậu nhẹ giọng nhắc lại lần nữa:
- Tôi thật sự không sao đâu. Tôi cũng không yếu ớt như vậy.
Thái Cẩn Ngôn âm thầm bĩu môi. Trong lòng hắn, Triệu Chân Tâm dĩ nhiên là không yếu ớt như vậy, nhưng cậu vẫn cần được bảo vệ và che chở. Không còn cách nào khác, Triệu Chân Tâm đành phải nói thật:
- Anh ôm thế này tôi mới cảm thấy đau đấy.
Thái Cẩn Ngôn sửng sốt một chút rồi vội vã buông tay ra. Sao hắn lại quên mất, Triệu Chân Tâm vốn rất căm ghét hắn? Cậu đã vì hắn mà bị đánh, vậy mà hắn còn dám thừa cơ hội ôm cậu như vậy, đúng là khiến cho người ta chán ghét mà. Triệu Chân Tâm nhìn nét mặt tái mét của Thái Cẩn Ngôn mà chân mày khẽ cau lại. Hình như tảng băng ngốc này lại suy diễn linh tinh gì nữa rồi? Ngẫm lại câu nói ban nãy của mình, Triệu Chân Tâm âm thầm thở dài. Cậu nói như vậy đúng là dễ khiến cho người ta suy diễn linh tinh thật. Chống tay xuống đất gượng ngồi dậy, Triệu Chân Tâm nói lại cho rõ ý hơn:
- Ý của tôi không phải là vì anh ôm mà làm tôi đau, mà là vì… tư thế này… không thoải mái…
Thái Cẩn Ngôn ngơ ngác. Hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm. Ý của Triệu Chân Tâm là… nếu tư thế có thể khiến cậu thoải mái thì hắn cũng có thể ôm cậu được sao? Tuy nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3404650/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.