Thái Cẩn Ngôn siết chặt nắm tay. Hắn nhếch môi nhưng ánh mắt không hề có một chút ý cười nào. Giọng nói của Thái Cẩn Ngôn cũng lạnh lùng theo thói quen như cũ, không hề có chút gì dao động:
- Xin lỗi nhé! Chân của tôi đã lâu rồi chưa đá mấy con chó hoang thích sủa bậy cắn càn, cho nên khớp xương có hơi cứng rồi, không thể quỳ xuống được, càng không thể bò theo yêu cầu của cậu được. Hơn nữa, tôi chưa từng phải làm những động tác và tư thế như vậy, thật sự không biết phải làm thế nào. Hay là, Gia Bảo thiếu gia của nhà họ Vạn làm mẫu lại cho tôi xem được không? Dù sao thì cậu cũng đã từng quỳ không ít lần rồi mà…
Ngữ điệu của Thái Cẩn Ngôn bình thản, nhưng Vạn Gia Bảo có cảm giác như mỗi câu Thái Cẩn Ngôn nói ra là một mũi dao phóng thẳng vào tim. Trước khi trở thành một “Gia Bảo thiếu gia” có đàn em đi theo tiền hô hậu ủng như thế này, gã ta đã từng là một học sinh hiền lành bị ức hiếp. Năm đó, chính Thái Cẩn Ngôn, khi còn chưa biết về thân thế thật sự của mình, đã chứng kiến lần Vạn Gia Bảo bị bắt nạt tệ hại nhất. Khi đó, gã bị bắt ép phải quỳ trước mặt một trùm trường, phải vừa bò vừa sửa như chó. Nhưng năm đó, Vạn Gia Bảo chỉ vừa mới khụy một chân xuống thì Thái Cẩn Ngôn đã xông ra, dùng bao tải vốn để nhặt ve chai của mình trùm lên đầu của thằng trùm trường kia rồi kéo Vạn Gia Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3404647/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.