Thái Cẩn Ngôn cũng biết rõ rằng Triệu Chân Tâm không thích những cuộc họp khô khan trong công ty. Hơn nữa, việc Triệu Chân Tâm lắc đầu đã chứng tỏ cậu đến công ty không phải vì giám sát nội dung cuộc họp hay theo dõi việc kinh doanh của hắn khiến cho Thái Cẩn Ngôn mừng thầm trong bụng. Thậm chí hắn còn có ảo tưởng rằng Triệu Chân Tâm cố ý đến công ty vào sáng sớm như thế này chỉ là để mang thức ăn sáng đến cho hắn mà thôi. Thế nên Thái Cẩn Ngôn không nói gì thêm nữa. Hắn không muốn ép buộc Triệu Chân Tâm, càng không muốn tự phá vỡ ảo tưởng của chính mình.
Thấy Thái Cẩn Ngôn im lặng, Triệu Chân Tâm lại lo lắng. Không biết tảng băng ngốc nghếch này có lại đang nghĩ ngợi lung tung, tự xem thường bản thân nữa hay không. Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Chân Tâm nhẹ giọng tìm cớ:
- Tôi… thật ra hôm nay tôi có hẹn với bạn rồi. Tôi không ở đây lâu được.
Thái Cẩn Ngôn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Triệu Chân Tâm còn trẻ tuổi, cậu thích tụ họp với bạn bè là điều tất nhiên. Thái Cẩn Ngôn tự biết bản thân là kẻ tẻ nhạt, lạnh lẽo. Hắn lặng lẽ đến chỗ chiếc tủ cạnh bàn làm việc của Phương Hiệp Hòa, kéo hộc tủ ra, lục lọi tìm một chiếc khẩu trang đeo lên mặt, che đi dấu vết bị đánh. Triệu Chân Tâm bị Thái Cẩn Ngôn ngó lơ thì trong lòng khó chịu. Cậu mím môi nhìn Thái Cẩn Ngôn đeo khẩu trang lên, che đi nửa gương mặt thì lại càng thêm khó chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3375070/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.