Sở dĩ Triệu Chân Tâm có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cậu trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có thể soi được toàn bộ thân người. Mà lúc này đây, Triệu Chân Tâm đang đứng trước tấm kính ấy. Cậu nhìn thấy chính mình trong gương. Hình ảnh phản chiếu kia vẫn là Triệu Chân Tâm vô cùng quen thuộc nhưng lại tươi trẻ hơn. Quan trọng nhất là Triệu Chân Tâm lúc này lại còn đang mặc một bộ lễ phục trắng muốt như áng mây. Trên cổ áo phẳng phiu của bộ lễ phục ấy còn được đính một chiếc nơ màu đỏ thắm với điểm nhấn ở giữa là một viên kim cương to như trứng chim sẻ nằm chễm chệ. Chiếc nơ gắn cổ ấy quá phô trương ấy đã từng khiến Triệu Chân Tâm cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và phản cảm nên cũng khiến cậu khắc sâu hình ảnh ấy vào ký ức của mình.
Một tia chớp lóe lên, rạch ngang trời như một con lươn điện đang giãy giụa. Rồi một tiếng sấm khác lại rền lên. Triệu Chân Tâm co rúm lại một chút. Cậu vốn rất sợ sấm sét. Đầu óc vẫn còn mơ hồ sau cơn choáng váng, Triệu Chân Tâm còn bị sấm sét dọa cho một trận, nhất thời càng thêm mờ mịt.
Trong lúc Triệu Chân Tâm còn đang bàng hoàng chưa xác định được tình huống hiện tại là gì thì bên tai cậu vang lên một giọng nói càng vô cùng quen thuộc:
- Bên ngoài đang đổ mưa rất lớn, nên có lẽ buổi tiệc phải dời lại một chút. Em... cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3354318/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.