1.
Thu Vận đôi mắt ngấn lệ, xông vào đại điện " Nương nương, nàng ta không biết điều."
"Có chuyện gì xảy ra?"
Ta bật cười, nâng tách trà lên thưởng thức
Thu Vận tính tình ngay thẳng, không chịu được thua thiệt, nhưng biết nghe lời.
Nếu không, ta thực sự không dám mang nàng vào cung với ta.
"Còn không phải vì vị nương nương “bạch nguyệt quang” kia, năm nay, nàng ta lấy hết toàn bộ gấm Huân Hoa." Thanh Đề sắc mặt không vui, tức giận nói.
Gấm Huân Hoa là cống phẩm.
Mấy năm qua phần lớn đều được đưa tới cung của ta.
Còn có một phần đưa sang cung Thái Hậu.
Năm nay, xem ra là phá lệ.
Ta nhấp miệng, thưởng thức Bích Loa Xuân.
Rủ mi mắt xuống, im lặng.
" Nương nương, chúng ta không làm gì, mặc kệ nàng cưỡi trên đầu trên cổ sao ?"
" Hoàng Thượng sủng ái nàng, bản cung đâu thể làm gì ?"
" Nương nương, nếu không, người nhượng bộ bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ..."
" Thu Vận. " Ta thấp giọng quát lớn.
" Các ngươi lui xuống hết đi, bản cung mệt mỏi rồi. "
Nước mắt Thu Vận đảo quanh hốc mắt, ý thức được bản thân quá phận, nàng có chút luống cuống.
Thanh Đề lôi kéo lấy nàng ấy ra ngoài.
Đứng ở ngoài điện, "Ngươi, làm sao không có đầu óc như vậy, lại đâm dao vào vết thương lòng của nương nương thế."
Thu Vận sững sờ.
" Ta biết sai rồi, nhưng trước đây bệ hạ đối với nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-pi-sa/2849467/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.