Chương trước
Chương sau
Giám mục mở cửa sổ trên lầu, hương thơm tươi mát ngoài cửa sổ ùa vào mặt. So với Rock, không khí ở Lessie có vẻ dịu dàng hơn.

Trong suốt cuộc hành trình, giám mục thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến Lessie. Hắn không biết liệu đây có thể gọi là cảm giác khao khát hay không. Ở thế giới trước, đôi khi hắn sẽ nghĩ đến biên cương, sa mạc, bầu trời và hoàng hồn. Điều không thể tin được là những hình ảnh đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn, như thể chúng đã trở thành một phần ký ức trong cơ thể hắn. Những thế giới nhiệm vụ trước đó chưa bao giờ để lại ấn tượng sâu sắc như vậy trong hắn.

"Giám mục."

Giọng nói trong trẻo của Adonis vang lên sau lưng, giám mục hơi nghiêng mặt qua.

"Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi ngài."

Adonis chạy tới, bước chân vừa nhanh lại vừa sôi nổi, trông là biết tâm trạng anh đang rất tốt, hoặc có thể nói lúc nào anh cũng tươi vui khoáng đạt như vậy, cả người như phát ra ánh sáng sưởi ấm tất cả mọi người như mặt trời.

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt giám mục không hề dao động.

Hắn biết rất rõ sự ngụy trang và bản chất thực sự của chàng trai trẻ này. Kiểu diễn như thế này hắn rành từ trong trứng nước luôn rồi. Bởi thế sự vui vẻ tự phụ của Adonis bày ra trước mặt giám mục có vẻ hơi trẻ con và lố bịch.

Ánh mắt Adonis rơi vào khuôn mặt xinh đẹp cao quý của giám mục, nhưng anh vẫn không thể xác định được hắn đang nghĩ gì.

Anh chọn tham gia đội hiệp sĩ như một khoản đầu tư chính trị. Ở Rock có đến tám hoàng tử và anh không phải là người đặc biệt nhất, nếu muốn có cơ hội thì phải tìm cách để mình thật nổi bật. Ngay cả vua Lessie cũng có thể quỳ xuống trước mặt giám mục, thì tại sao anh không vứt bỏ sự cao ngạo của mình để tuyên thệ với ngài ấy chứ?

Nếu giám mục chịu ủng hộ anh như vua Lessie, thì khả năng kế thừa ngai vàng của anh sẽ tăng lên rất nhiều. Đáng tiếc Adonis vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói rõ giao dịch này.

Giám mục có vẻ là một người thông minh. Theo lý thuyết thì giữa hai bên chắc chắn phải có sự ăn ý với nhau, nhưng Adonis cũng không chắc chắn lắm. Giám mục quá dè dặt và sâu sắc đến mức không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.

"Tôi có quá ngu ngốc không?" Giọng nói của Adonis tràn ngập cảm giác tội lỗi, "Tôi cứ hỏi ngài những câu hỏi ngu ngốc."

Giám mục trả lời: "Thế à? Tôi nghĩ cậu khá thông minh đó chứ."

Adonis mạnh dạn nói: "Trong số những tín đồ của ngài, tôi có được coi là người đã giác ngộ không?"

"Có lẽ."

Câu trả lời của giám mục rất mơ hồ, Adonis biết rõ điều này, anh khiêm tốn nói tiếp: "Tôi vẫn cần tiếp tục học thêm nữa." Anh thay đổi chủ đề khen ngợi sự sang trọng và vẻ đẹp của Nhà thờ Salzburg, điểm trừ duy nhất là tòa nhà của giám mục quá thô sơ, anh muốn quyên góp một số tiền cải tạo nó, để tòa nhà xứng đáng với tính cách thánh thiện và vĩ đại của giám mục.

Giám mục nói, "Chúng ta sinh ra với tội lỗi. Chúng ta đến thế giới này không phải để hưởng thụ mà để chuộc tội. Tôi không cần những điều kiện vật chất tốt như vậy."

Adonis rầu rĩ nói: "Tôi thật đáng chết, tôi đã nói tôi là một kẻ ngu ngốc mà! Giám mục, xin hãy tha thứ cho sự nông cạn của tôi. Ngài hãy dùng số tiền quyên góp để làm việc tốt đi. Tôi giữ tiền chỉ tổ làm chuyện xấu mà thôi."

"Adonis, cậu coi thường bản thân mình rồi."

Adonis lại nhấn mạnh sự ngu dốt và kém cỏi của mình, hứa sẽ quyên góp một khoản lớn rồi khôn ngoan rời đi, để cho giám mục yên tâm nghỉ ngơi.

Tiếng bước chân dần dần xa dần, giám mục kéo ghế ra ngồi xuống. Hắn hơi mệt nên nhấc chân bắt chéo trên bàn sách.

Mọi chuyện vừa xảy ra là một cuộc trao đổi lợi ích rất khéo léo và tiêu chuẩn như tưởng tượng của giám mục. Họ nói chuyện với nhau bằng những thứ tiếng lóng dối trá, đạt được sự đồng thuận sau khi nịnh nọt quá lố và khiêm nhường kệch cỡm, thay vì cãi vã hoặc xung đột rối tung hỗn loạn, mất trật tự và cảm xúc bộc phát ngoài ý muốn.

Đây mới gọi là hợp tác thực sự.

Nhưng đồng thời cũng nhàm chán biết bao...

Giám mục hừ nhẹ một tiếng như trút giận. Hắn ngồi lặng lẽ trên ghế một lúc, đột nhiên nghĩ, nếu như mình đề nghị giao dịch thể xác với Adonis thì anh ta có đồng ý không? Và làm chuyện đó với Adonis hắn có đạt được lạc thú như ý muốn?

Ý nghĩ này khiến giám mục bật cười, thầm nghĩ nếu điều này là sự thật thì chẳng phải hắn đã đối xử với Adonis như trai bao rồi sao?

Người tự nhiên vậy mà lại nảy sinh ý nghĩ dâm đãng quá chừng... Hắn đúng là khâm phục chính mình mà.

Giám mục khoanh tay trước bụng và nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười như có như không.

Lạc thú, hắn đang tìm kiếm lạc thú, nhưng tồn tại chỉ vì lạc thú thì có vẻ hơi trống trải. Hắn tự hỏi và tự trả lời một cách thật lòng, hắn không muốn lên giường với Adonis.

Hắn biết Adonis có thân hình đẹp. Mỗi lần anh ta đến gần hắn nói chuyện, hơi thở của giống đực tràn trề sức lực và tuổi trẻ ập thẳng vào mặt hắn. Nếu như hắn thật sự muốn tìm vui thì chắc chắn sẽ nghĩ được cách để làm Adonis hiến thân cho mình. Và ngược lại, Adonis cũng sẽ rất thức thời, tận tình cống hiến sức lực như một chú ngựa giống thuần chủng phục vụ hắn chu đáo từ đầu đến chân.

Nhưng điều đó chẳng thú vị chút nào. Giám mục thậm chí còn không buồn tưởng tượng. Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được nó sẽ nhạt nhẽo buồn chán như thế nào. Hắn chỉ muốn thứ gì đó mãnh liệt và chân thật hơn, mạnh mẽ và liều lĩnh không màng tất cả để va chạm, kiểu tình yêu điên cuồng nhưng cũng đau thấu tâm can...

Hiệp sĩ trung thành đã mang tin tức đi, vậy tại sao người nhận được tin tức vẫn còn chưa đến?

Giám mục hạ chân xuống khỏi bàn. Hắn giậm giậm chân trên mặt đất, đi vòng quanh phòng một hồi, sau đó lại đặt bàn chân này trước bàn chân kia, đo kích thước của căn phòng. Làm chán chê xong thì ngồi phịch xuống giường, mông đè xuống mặt giường gỗ phát ra tiếng kêu cót két. Giám mục nằm trên giường mỉm cười, đôi mắt lặng lẽ chìm vào bóng tối, nhưng nụ cười trên mặt lại biến mất không dấu vết.

Hắn đang bị người ấy nắm giữ cảm xúc rồi...

Giám mục lấy cây thánh giá ướt đẫm nhiệt độ cơ thể từ cổ áo ra, tự hỏi mình như một tín đồ.

Trong khoảng thời gian rời đi này, mình có nhớ đến y không?

—— Có, và rất thường xuyên.

Trở về Lessie và gặp được y, mình có vui không?

—— Có, không chỉ vui thôi mà còn rất mong chờ.

Mình chỉ mong chờ có được niềm vui từ việc tra tấn y thôi sao?

—— Chỉ có một phần thôi...

Vậy phần còn lại thì sao?

Giám mục nghịch nghịch cây thánh giá trong tay, không vội đưa ra câu trả lời.

*

Giám mục ở Salzburg nửa tháng, nhà vua không cho gọi hắn lấy một lần, giám mục cũng không chủ động vào cung để thăm viếng.

Vào cuối tháng 3, giám mục và các hiệp sĩ một lần nữa rời Salzburg và hướng đến đất nước tiếp theo.

Bernard quay lại chỗ giám mục, cẩn thận lên kế hoạch, sắp xếp câu từ và nghĩ cách diễn đạt lời nói của mình sao cho phù hợp nhất trong trường hợp giám mục muốn hỏi ông về cuộc trò chuyện của ông với nhà vua.

Nhưng giám mục không hỏi.

Điều này thực sự khiến Bernard cảm thấy xấu hổ, thế là ông chủ động cho giám mục thấy nhà vua tin tưởng hắn thế nào.

Mặc dù giám mục tiếp nhận hoàng tử của Rock, động thái này rất mang tính đầu cơ, nhưng nhà vua không có một chút nghi ngờ nào. Bernard nhấn mạnh: "Trước hết, tôi xin lỗi vì đã báo cáo chuyện này với nhà vua. Nhưng nhà vua nghe xong thì liền chỉ trích tôi rất nặng nề. Ngài ấy nói với tôi rằng tôi phải tin vào lòng trung thành của ngài đối với Lessie, nên tôi thật lòng xin lỗi."

Giám mục mỉm cười nói: "Không thể trách được ông. Tôi biết ông trung thành với Lessie."

Bernard làm tư thế chào của hiệp sĩ, "Nếu ngài không hài lòng thì tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt."

"Không, tôi không muốn trừng phạt ông."

Hình như tâm trạng giám mục không được tốt cho lắm, Bernard lại nói tiếp: "Về sau tôi sẽ không báo cáo bất cứ chuyện gì với đức vua nữa, ngài ấy tin tưởng ngài tuyệt đối."

Điều này có nghĩa là Bernard sẽ không còn viết thư cho nhà vua thuật lại từng hành động và lời nói của giám mục trong chuyến hành trình của hắn nữa.

Giám mục muốn hỏi đây có phải là ý định của nhà vua hay không, sau đó hắn nghĩ lại, một người trung thành và đáng tin cậy như Bernard chắc chắn sẽ tiếp tục làm như vậy nếu Landers không đặc biệt ra lệnh.

"Được rồi," giám mục mỉm cười, "thế thì tốt."

Xuân hạ thu qua, giám mục lần lượt đi đến nhiều nước, làm việc thiện khắp nơi, mang thức ăn, nước uống và giáo lý cho mọi người. Hắn đứng trên bục cao diễn thuyết, chinh phục được rất nhiều tín đồ, nhận được của cải tiền bạc vô số, cũng thu hút được nhiều người đi theo mình. Hắn cũng thu phục kẻ đã từng lên án sự kiêu ngạo của hắn, khiến danh tiếng giám mục của hắn lớn hơn bất kỳ nhà lãnh đạo tôn giáo nào ở bất kỳ quốc gia nào.

Trong hai năm liên tiếp, giám mục không quay trở lại Lessie. Đội hiệp sĩ của hắn ngày càng có nhiều thanh niên quý tộc tham gia. Họ đều là những lãnh chúa giàu có, có đủ khả năng mua ngựa khỏe và vũ khí sắc bén. Họ cũng có những đội bảo vệ trong lãnh địa của mình, chỉ một đội nhỏ thôi cũng đã không dưới một trăm người. Các Thánh Kỵ Sĩ cực kỳ vinh quang về mặt danh dự vì họ được đích thân giám mục ban phước. Có thể lúc đầu một số người tham gia với mục đích không trong sạch, ví dụ như Adonis, nhưng dưới sự hướng dẫn của giám mục, họ dần dần chuyển hóa thành những tín đồ thực sự sùng đạo.

Sau khi giám mục đi thăm hết các nước, hắn bắt đầu quay trở lại. Điểm dừng chân đầu tiên là Rock. Tại Rock, giám mục đã có cuộc trò chuyện với vua Rock và sau đó Adonis lên ngôi, cũng trở thành vị vua thứ hai ở lục địa Alston được trao vương miện bởi một giám mục.

"Mọi thành viên của đội hiệp sĩ đều là anh em của ngài," đôi tay giám mục nắm lấy lòng bàn tay Adonis, giọng nói nhẹ nhàng như nước suối, "Chúa sẽ dẫn dắt ngài, tôi sẽ dạy dỗ ngài, và các anh em của ngài sẽ giúp đỡ ngài khi ngài gặp khó khăn. Adonis, từ giờ trở đi, ngài không còn là một đứa trẻ cô đơn nữa, ngài đã có một gia đình thực sự."

Adonis hôn đôi giày của giám mục trong nước mắt. Anh ta là một hoàng tử lạc lối trong cuộc đấu tranh của những âm mưu chính trị. Anh ta thực sự đã tìm thấy nguồn sống tinh thần của mình bên cạnh giám mục. Anh ta đã vứt bỏ thói đạo đức giả của mình, thay đổi bản thân và trở thành một giáo đồ sùng đạo từ tận đáy lòng.

Tin tức vua Rock mới được giám mục đăng quang và công nhận nhanh chóng lan truyền khắp lục địa Alston, gây ra tác động to lớn tương tự như lễ đăng quang của vua Lessie vài năm trước, hoặc thậm chí còn có tác động lớn hơn.

Danh tiếng của giám mục và sự phục tùng của hai vị vua khiến vua của các quốc gia khác bắt đầu cảm thấy bất an. Đó là một nỗi sợ hãi không thể giải thích được từ trong thâm tâm.

Nỗi sợ hãi này hoàn toàn bùng phát sau khi giám mục quay trở lại Lessie.

Lessie tuyên chiến với Mastine —— nhân danh Chúa, trừng phạt những kẻ tội lỗi vô đạo.

Trận chiến do đích thân vua Landes chỉ huy. Sau ba năm cai trị và hồi phục, sức mạnh của Lessie đã khác xa với những gì các quốc gia đại lục nghĩ. Chỉ sau hai tháng giao chiến, vua Mastine lập tức tuyên bố thừa nhận rằng mình đã từng không tôn kính Chúa, không tôn trọng giám mục và sẵn sàng chấp nhận lễ rửa tội và đăng quang của giám mục. Ông ta thừa nhận rằng tất cả các tôn giáo trên lãnh thổ Mastine đều là bất hợp pháp, và mọi hành vi tôn giáo do các tín đồ thực hiện cũng bất hợp pháp. Muốn xem nó có hợp pháp hay không thì phải do đích thân giám mục nghiệm chứng.

Trận chiến này được coi là sự khởi đầu của "Thánh chiến" trong lịch sử lục địa thống nhất sau này.

Vào ngày chiến thắng, vua Landes dẫn quân trở về vương đô và ngay lập tức đến nhà thờ Salzburg để tỏ lòng kính trọng với giám mục Eugene, người đã rửa tội cho y.

Đức giám mục khen ngợi lòng mộ đạo của nhà vua trước sự chứng kiến ​​của mọi người, và nhà vua hôn lên mu bàn tay của giám mục. Mọi chuyện diễn ra vô cùng long trọng và trang nghiêm. Sau đó, nhà vua cùng với các cận vệ của mình rời đi, còn giám mục quay trở lại nhà thờ trong sự vây quanh của mọi người.

Harlan đưa cho nhà vua một cuộn giấy quấn ruy băng khi y bước vào xe ngựa.

Nhà vua liếc nhìn qua, "Đây là cái gì?"

"Danh sách tất cả các quý cô có thể kết hôn trong toàn bộ vương đô."

Nhà vua thu hồi ánh mắt: "Ta không cần."

Harlan cất cuộn giấy đi, nhún vai, "Được rồi, tôi biết ngài sẽ nói vậy mà."

Nhà vua không buồn để ý, quay lại nhìn vào bức tường xe ngựa.

"Với tất cả sự tôn trọng," Harlan không thể không nói, "Nếu ngài vẫn còn yêu..."

"Câm miệng."

Nhà vua lạnh lùng mắng: "Nếu cậu không muốn ta đá cậu xuống xe."

Harlan vội lấy tay che miệng, biểu thị rằng anh sẽ không bao giờ nói nữa.

Nhưng anh thật sự không hiểu. Rõ ràng trong lòng đức vua vẫn luôn yêu người đó, ba năm nay không hề thay đổi, nhưng lại chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài. Giữa hai người như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Cho dù anh ta lão luyện tình trường đến đâu đi nữa thì cũng thực sự không thể hiểu được điều đó.

Phải chăng lòng tự tôn ngạo mạn của nhà vua đã khiến y mất mặt và theo đuổi giám mục? Không, Harlan biết rất rõ về nhà vua. Niềm kiêu hãnh của nhà vua không phải là thứ có thể hạn chế được y.

"Tôi có thể nói thêm một điều nữa không? Chỉ một điều thôi."

Nhà vua không trả lời.

Harlan nói: "Vậy ngài vẫn có ý định kết hôn chứ?"

Nhà ngoại giao bị đuổi ra khỏi xe.

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.

Nhà vua cuối cùng cũng có được giây phút bình yên, khuôn mặt căng thẳng lộ rõ ​​cảm xúc thật lòng, sự nhớ nhung cồn cào lẫn tình yêu mãnh liệt dâng trào trong mắt. Y chống nắm tay đặt giữa hai hàng lông mày như muốn chống đỡ nhịp tim đang cồn cào. Y ngửi ngón tay mình, những ngón tay đã nắm lấy tay giám mục. Lúc ấy y không biết mình đã dùng bao nhiêu ý chí để kiềm chế bản thân không dùng sức hôn lên mu bàn tay của hắn.

Nhà vua thở dốc, thành thạo cố gắng kìm nén mọi cảm xúc hoang dã của mình, cứ lập đi lập lại mấy lần như vậy, sắc mặt dữ tợn không thôi.

Khi nào y mới có thể hoàn toàn quên đi như giám mục...

Y không biết, có lẽ cả đời y cũng sẽ không thể...

Y thật sự muốn bản thân mình lạnh lùng như vậy nhưng lại không thể, trái tim y vẫn đau nhói và yêu hắn cồn cào...

Y chỉ có thể lựa chọn tập trung toàn lực vào mục tiêu chung của hai người, thống nhất toàn bộ lục địa và dâng vòng nguyệt quế lên cho giáo hoàng. Có lẽ đến lúc ấy y mới có thể đường hoàng yêu cầu hắn đối mặt với y và cảm xúc của y mà không mang theo thành kiến.

"Giám mục."

Bunil tiến lên nhắc nhở: "Đã đến giờ ăn rồi."

Giám mục đang ngồi trên ghế cho chim bồ câu ăn. Hắn phủi những mảnh vụn dính trên ngón tay, vỗ tay rồi đứng dậy.

"Có chuyện này tôi muốn báo cho ngài biết," Burnier nói "Công tước Charmaine có gửi thư cho ngài."

"Lại là chuyện đó à?"

"Đúng vậy."

Bunil nói, "Ngài biết đấy, mấy năm gần đây anh ta rất ngoan đạo." Bunil quan sát khuôn mặt của giám mục, "Anh ta thực sự muốn gia nhập đội hiệp sĩ và đi theo ngài."

22/O9/2O24

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.