Thật ra linh mục đã ngủ rồi, chậm rãi chìm vào giấc ngủ trong trạng thái sung sướng. Tuy nhiên khi hoàng tử vừa mở cửa ra hắn đã tỉnh dậy ngay, nhưng vẫn giả vờ ngủ và suy đoán xem hoàng tử sẽ làm gì tiếp theo.
Linh mục mở mắt, dùng đôi mắt xanh tuyệt đẹp kia nói với hoàng tử rằng hắn đã tỉnh dậy.
Sắc mặt của hoàng tử rất nghiêm túc, linh mục không thể nhìn thấy, nhưng qua hơi thở của y, hắn có thể cảm nhận được hoàng tử đang căng thẳng và đầy áp lực.
"Hoàng tử."
Giọng nói của linh mục rất nhẹ nhàng, trong giọng điệu còn mang theo ý cười, cứ như đang tán tỉnh, "Tôi tưởng rằng ngài thích tôi ngủ hơn chứ, lúc ấy ngài muốn làm gì thì làm."
"Charmain bị bắt cóc rồi," hoàng tử nói.
"Thật sao?" Linh mục thu đôi chân dài lại, tựa lưng vào giường, chậm chạp từ từ ngồi dậy. Mái tóc vàng rối tung, kiểu tóc tết lại khiến da đầu hắn căng ra khá đau. Hắn dứt khoát gỡ đóa hoa hồng trên tóc xuống rồi khéo léo gỡ từng sợi tóc rối, "Tôi muốn an ủi ngài, nhưng tôi cảm thấy tung tích của Thái tử đối với ngài hình như cũng chẳng quan trọng gì mấy." Linh mục nghịch chiếc kẹp tóc bằng đá quý trên tay, "Được rồi, muốn làm một nháy không?"
Hoàng tử đứng ở cuối giường, tay trái nắm lấy tấm ván đồng trên giường, không nhận lời mời gợi chủ động hiếm hoi của linh mục, giọng điệu cứng ngắc: "Em đây là đang đánh trống lảng đó à?"
Đôi mắt xanh lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-dong-vai-phan-dien/3624963/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.