Chương trước
Chương sau
Sau một tuần, bệnh dịch dần dần đã được kiểm soát, số lượng bệnh nhân ngày càng ít đi, nhiều người đã bình phục, chỉ có một số người xấu số không vượt qua được. Các linh mục và tu sĩ hết lòng cầu nguyện cho những con người tội nghiệp đó, bày tỏ lời chia buồn với những người thân yêu của họ, đảm bảo với họ rằng Chúa nhìn thấy sự thiện lành tốt đẹp của những bệnh nhân này và sẽ mang họ lên thiên đường.

Dưới tác động của linh mục, các tu sĩ trong nhà thờ Salzburg cũng lần lượt đến thắp nến cho người quá cố ở ngoài khu chứa người bệnh, mang nước thánh và cầu nguyện cho người đã khuất được ra đi trong danh dự và bình an.

Cách tiếp cận của nhà thờ đã làm tăng thêm uy tín và thanh thế của họ. Landers biết tất cả những thứ này đều do linh mục bày mưu đặt kế. Sự gan góc dám làm dám chịu để chinh phục trái tim mọi người của linh mục đều bị Landers nắm rõ trong lòng bàn tay. Đây là một tên nhóc tràn đầy dã tâm và tham vọng, và hắn cũng không ngần ngại che giấu điều đó trước mặt Landers.

Trong thời đại mà sự kiềm chế, tao nhã và nhẫn nại được coi là đức tính tốt, một kẻ tham lam muốn kiểm soát mọi thứ chắc chắn sẽ khiến mọi người chán ghét. Tuy nhiên, Landers không áp dụng những cách đánh giá đó cho bản thân mình, y rất ngưỡng mộ những kẻ hung hăng và lòng tham như lũ chó sói.

Ai ai cũng đều yêu thích sự giàu có, quyền lực và sắc đẹp, nhưng có một số người cứ thích tô son trát phấn, luôn tỏ vẻ thanh cao quý giá. Landers thì khác, nếu muốn có được thứ gì đó, y sẽ không ngần ngại thể hiện ham muốn của mình. Y không sợ người khác đánh giá, thậm chí ngược lại còn có chút tự đắc với sự khác người của mình.

Cách đó khoảng vài mét, linh mục đang nắm tay một bệnh nhân, khe khẽ thì thầm.

Ánh mắt Landers chăm chú nhìn vào khuôn mặt của linh mục.

Nhìn bên ngoài, sự xảo quyệt, đạo đức giả, tham lam và tham vọng của linh mục được che giấu một cách hoàn hảo. Bất cứ ai nhìn thấy hắn sẽ nghĩ rằng hắn là một người tốt bụng và vị tha. Chính sự ngụy trang hoàn hảo này càng chứng tỏ bản thân hắn hoàn toàn khác hẳn với những thứ gọi là sự thuần khiết và chân thành mà thế gian ca ngợi.

"Nếu hắn chỉ xinh đẹp không thôi thì hắn sẽ không thể trêu chọc tâm trí mình như thế này..."

"Linh hồn của chúng ta dường như có chút cộng hưởng. Có lẽ nếu mình nói ra, hắn cũng sẽ không thừa nhận đâu, nhưng mình biết nó tồn tại."

Tâm tình hoàng tử rối rắm như tơ vò.

Tình yêu đến bất ngờ khiến y không chút nào phòng bị.

Nó giáng xuống đầu y, hệt như một nhánh cây khô, khiến y choáng váng không kịp chống đỡ. Landers lại nghĩ đến "Đồng tình luyến ái", một từ tục tĩu được phát minh ra đặc biệt để chỉ hành vi tình dục của nam giới.

Trên khắp lục địa Alston, hành vi tình dục giữa nam giới với nhau bị coi là đáng xấu hổ và vô đạo đức, đức tin càng trong sáng thì càng như vậy.

Đương nhiên, ở tầng lớp quý tộc, rất nhiều nguyên tắc đều rất mơ hồ, chỉ cần không lộ ra thì sẽ không có ai chỉ trích bọn họ. Lessie có nền văn hóa gần như khá thoáng. Tuy Landers không qua lại gì mấy với đám người hoàng gia và quý tộc, nhưng y cũng biết có một số công tước cũng đang lén lút làm những việc bẩn thỉu.

Nhưng điều tệ nhất là y bị thu hút bởi một linh mục.

Mặc dù Landers xác nhận rằng sức mạnh đức tin trong lòng linh mục yếu ớt đến mức gần như không tồn tại, nhưng điều mà hắn muốn làm là khôi phục đức tin của toàn bộ lục địa và thống trị toàn bộ lục địa bằng sức mạnh của tôn giáo.

Để đạt được mục tiêu này, linh mục sẽ không tự hắt nước bẩn lên người mình và lao mình xuống vực sâu không thể cứu chuộc được.

"Nhưng vì sao mình phải đáp ứng hắn, để hắn đè đầu cưỡi cổ mình cơ chứ?"

"Hắn có ước mơ trở thành giáo hoàng, nhưng mình cũng đâu cần phải làm đá lót đường cho hắn".

"Không thể để hắn biết tình cảm của mình dành cho hắn. Hắn là kiểu người sẽ lợi dụng và chà đạp nó mà không chút do dự, mình chắc chắn là vậy."

Landers lo lắng đến sốt vó, giống như một chàng trai trẻ đang yêu vậy. Vì tính kiêu ngạo và vụng về của mình mà nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp nào hay ho để tiếp cận được linh mục. Dần dà, y bắt đầu suy nghĩ theo lối suy nghĩ quen thuộc.

"Cho dù mình có yêu hắn cũng không có nghĩa là mình phải lép vé trước hắn. Hắn làm việc của hắn, mình làm việc của mình. Hắn muốn lợi dụng mình, còn mình thì thích hắn. Bắt hắn phải chấp nhận xem như là trao đổi đồng giá vậy, mỗi người đều nhận được thứ mình cần..."

Mạc Doãn đang toàn tâm toàn ý để đóng vai một nhân vật vĩ đại tốt bụng. Hắn thể hiện tham vọng, khả năng và tầm ảnh hưởng của mình đối với dân chúng, tin rằng điều này cũng giống như một chú công xinh đẹp đang xòe đuôi biểu diễn trước mặt Landers.

Hắn đã chú ý đến ánh mắt của hoàng tử. Landers nhìn hắn say đắm đến mức cho dù năm giác quan hắn không được nhạy bén thì y cũng cảm nhận được điều đó.

Có lẽ không lâu nữa hoàng tử sẽ tán tỉnh hắn.

Ở thế giới trước, hắn không muốn nhân vật chính yêu mình. Hắn đã cố gắng hết sức trốn tránh, nhưng kỳ thật trong lòng hắn đã biết kết quả cuối cùng.

Một kẻ mạnh mẽ như hắn rất khó để không thu hút được sự chú ý của nhân vật chính.

Nhân vật chính hoặc sẽ hận thù hắn hoặc sẽ yêu thương hắn, không có nửa vời. Hai nguồn sức mạnh va chạm với nhau sẽ luôn phát ra tia lửa.

Màn đêm buông xuống, khu phố yên tĩnh, thậm chí có thể gọi là yên bình. Nơi này trước đây luôn trong tình trạng hỗn loạn, hiếm khi người dân không phải tự mình đi tìm thức ăn như hiện giờ. Họ thậm chí còn cảm thấy biết ơn vì căn bệnh truyền nhiễm khủng khiếp này, vì thật ra đói khát còn khủng khiếp gấp ngàn lần bệnh tật.

Nhờ vào ơn vị hoàng tử hay kén cá chọn canh nên hôm nay linh mục được thưởng thức thịt bò cao cấp, phô mai và bánh mì mềm, thậm chí có cả nước trái cây. Linh mục và tu sĩ cầu nguyện trước bữa ăn, tạ ơn Chúa đã ban ân. Mọi người cùng cùng nhau ăn uống trong căn phòng nhỏ tối tăm. Vì linh mục không cần thắp nến nên Bunil chỉ thắp một ngọn nến cỡ ngón tay cái để tiết kiệm, ăn xong cũng thổi tắt nó ngay.

Bunil đã lấy lại được sức khỏe và tinh thần. Vài ngày trước, ông cứ ngỡ rằng mình sẽ chết. Lời cầu nguyện của vị linh mục và sự kiên cường của chính bản thân ông đã kéo ông trở về khỏi bàn tay của thần chết. Tiếp đó là được ăn uống đầy đủ khiến ông có thể nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe, cơ thể yếu ớt suy kiệt dần dần lướt qua được bệnh tật. Ngoài việc tạ ơn Chúa, Bunil còn phải đỏ mặt thẳng thắng thú nhận trước mặt linh mục rằng mình cũng biết ơn vị hoàng tử thô lỗ kia.

"Mỗi người đều có tính cách riêng. Hoàng tử chỉ có vẻ hơi thô lỗ và hoang dã nhưng thật ra ngài ấy rất tốt bụng. Chỉ dựa vào việc ngài ấy không bỏ rơi chúng ta rời khỏi đây mà luôn đồng hành cùng mọi người vượt qua khó khăn, ngài ấy đã là người cao thượng rồi. Nhưng trước đó tôi đã rất nhiều lần rủa thầm ngài ấy, linh mục à, tôi thật đáng xấu hổ."

Bunil không thể che giấu bất cứ điều gì, đặc biệt là trước mặt linh mục. Ông không thể nói dối với linh mục. Những ý nghĩ trong đầu cứ thế tuôn ra thành lời nói như ông đang đứng trong phòng kín thú tội với linh mục.

Linh mục tỏ vẻ thấu hiểu: "Bunil, ngoại trừ Chúa, không có ai là toàn trí toàn năng. Chúng ta không thể đưa ra phán đoán toàn diện về bất cứ ai hay bất cứ điều gì. Đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì. Ông đã nhận ra phán đoán sai lầm của mình, sau này chỉ cần sửa sai là được."

Bunil cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái. Ngôn từ của linh mục luôn chạm đến tâm hồn ông, khiến ông thấu hiểu và thức tỉnh.

"Nếu vậy," Bunil nói, "ngài sẽ rửa tội cho hoàng tử chứ?"

"Nếu ngài ấy sẵn lòng," linh mục dịu dàng nói.

"Ai lại không muốn được ngài rửa tội chứ?" Bunil nói không do dự.

Linh mục mỉm cười, thong thả dùng bữa.

Hai người ăn xong bữa tối trong bầu không khí hòa thuận. Bunil dọn bàn rồi nói: "Để tôi đun nước cho ngài."

Kể từ khi bình phục, Bunil liền tự giác nhận lại trách nhiệm chăm sóc linh mục.

"Cảm ơn."

Trong phòng vẫn còn chút ánh sáng mông lung từ những ngọn nến, đương nhiên là chẳng có tác dụng gì đối với linh mục. Nhưng đối với hoàng tử đang đến gần, ánh sáng mờ ảo như một tấm lụa mỏng manh che phủ đôi má của vị linh mục. Tiếng trượng gõ mạnh vào sàn gỗ đều đặn dừng lại.

"Hoàng tử?"

Lại bị hắn giành lên tiếng trước.

Hoàng tử có hơi bực dọc vì sự thiếu tập trung vừa rồi của mình, liền sau đó y lấy lại sắc mặt, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Cậu ăn xong bữa tối chưa?"

Chúa ơi, giọng điệu của y thật vụng về và giả tạo——

Landers khó chịu nhưng đồng thời trong lòng cũng vui mừng vì linh mục bị mù, không thể nhìn thấy vẻ xấu hổ dữ tợn trên khuôn mặt y lúc này.

"Tôi vừa mới ăn xong, cảm ơn hoàng tử đã quan tâm. Bữa tối rất ngon." Linh mục bình thản nói.

Landers không phải cố ý đến đây để nhận lời cảm ơn. Y buột miệng chào hỏi như vậy vì không biết phải nói gì. Nhưng không ngờ một câu hỏi đơn thuần trong tình huống như thế này lại giống như y nhỏ mọn đến mức vì một bữa ăn mà tranh công. Lời nói ra như bát nước đổ đi, y đành dứt khoát im miệng lại.

Nếu bảo y mỉa mai và chửi bới vài lời thì còn được, nhưng nếu bắt y phải giao tiếp đơn giản với người khác, Landers sẽ ước gì mình là một người câm chứ không phải là kẻ què quặt.

Nếu bị câm, y sẽ không thể nói gì, chỉ lặng lẽ chiêm ngưỡng khuôn mặt của linh mục.

Đã bao lâu rồi y chưa được nhìn thấy hắn một cách gần gũi như vậy?

Đây hoàn toàn là do y tự làm tự chịu, vì y muốn tránh xa hắn kia mà.

Đôi mắt xanh như hồ đó... Màu xanh lục ấy mới hợp với hắn làm sao, và mái tóc vàng cũng rất đẹp. Nếu mái tóc màu đen có lẽ sẽ càng đẹp hơn, tóc vàng khiến hắn trông thật thánh thiện, nhưng Landers chán ghét kiểu thánh thiện này.

Landers tưởng rằng mình đã kiềm chế được ánh mắt của mình, nhưng linh mục lại cảm thấy chiếc áo tu sĩ của mình dường như đang bị ánh mắt cháy bỏng hừng hực của y thiêu rụi.

"Tu sĩ Bunil đâu?" Giọng điệu của Landers lười biếng, ra vẻ bâng quơ rất bình thường.

Linh mục trả lời: "Ông ấy đi đun nước cho tôi tắm."

Landers rất ghét câu trả lời này, không hiểu sao nó khiến sau lưng và trán y đổ mồ hôi. Nếu là động vật thì không nghi ngờ gì nữa, y đang động dục. Landers không muốn dùng những từ ngữ tục tĩu và thẳng thừng như vậy để mô tả tình trạng hiện tại của mình, nhưng ai quan tâm kia chứ, y có phải là người cao thượng gì đâu.

Landers đóng cửa lại.

Tiếng cửa gỗ "lâch cạch" dội vào màng nhĩ y tựa như trời đất bị chấn động, đôi tay y run rẩy, thật không giống y chút nào.

Sau khi đóng cửa lại, Landers quay người lại. Ngọn nến trên bàn leo lét lay lắt cứ như sắp tắt đến nơi.

Linh mục nghe thấy tiếng đóng cửa liền hỏi: "Hoàng tử?"

Landers chống trượng bước tới, đầu trượng gõ xuống sàn gỗ, âm thanh "cộp cộp" vừa đủ để át đi nhịp tim của y.

Landers bước đến chỗ linh mục. Linh mục đang ngồi rất ngay ngắn, quần áo và nét mặt rất trang nghiêm.

"Ta..." Landers hắng giọng, "Ta muốn bàn với cậu về lễ rửa tội."

Hoàng tử vốn quen thẳng thắng giờ đây lại vòng vo bắt đầu câu chuyện.

Trên mặt linh mục lộ ra vẻ thích thú: "Mời ngài nói."

"Ta có thể rửa tội ở Salzburg."

"Bởi tôi?"

"Đương nhiên rồi."

"Vậy thì tốt quá."

Trên mặt linh mục lộ ra vẻ vui mừng, "Hoàng tử, ngài đã lựa chọn đúng đắn, tôi đảm bảo với ngài."

Hoàng tử nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của linh mục thì cảm thấy khó mà nói ra miệng ý nghĩ hèn hạ trong lòng mình.

"Giống như những gì chúng ta có được lần này ở Grillby, kỹ năng lãnh đạo của ngài kết hợp với khả năng lung lạc lòng tin mọi người của tôi sẽ là một vũ khí lợi hại. Trong vòng chưa đầy hai ngày nữa, kẻ thù của ngài ở vương cung sẽ phải hối hận vì đã trao cho ngài một cơ hội tốt như vậy, để ngài có thể tích lũy uy danh ở vương đô. Anh ta sẽ cầu xin ngài rời khỏi đây, đến lúc đó ngài cứ chậm rãi ăn miếng trả miếng..."

"...Sau đó tôi sẽ rửa tội cho ngài. Chỉ cần chúng ta hợp tác, chúng ta sẽ có thể cùng nhau chinh phục toàn bộ lục địa."

Landers không nói gì, trong lòng y có hai thế lực đang đấu tranh, cảm xúc thuần khiết và dục vọng bẩn thỉu giằng co qua lại trong cơ thể y như điên cuồng.

Những lời nói bình tĩnh nhưng ác ý của linh mục hiển nhiên là một sự khiêu khích đối với y theo một nghĩa khác.

Landers hít một hơi thật sâu, hơi thở đặc biệt dài lâu, hít hết mùi thức ăn còn sót lại trong phòng và mùi thơm thoang thoảng của linh mục vào phổi.

Linh mục cảm thấy căn phòng nhỏ đóng cửa thật ngột ngạt, trên trán hơi đổ mồ hôi. Hắn đưa tay lên dùng khăn tay lau mồ hôi, nhưng chưa kịp chạm vào chiếc khăn tay thì trán đã bị một nụ hôn nặng nề ập tới.

Đôi môi hoàng tử nóng bỏng và gợi cảm, nụ hôn rất mãnh liệt, hơi thở nóng bỏng thở ra run rẩy phả vào làn da trắng nõn mềm mại của linh mục.

"Hoàng tử?" Giọng nói của linh mục có chút bối rối.

Chiếc trượng rơi xuống đất, lòng bàn tay của hoàng tử ôm lấy khuôn mặt của linh mục. Ngọn nến leo lét sắp tắt, nhưng đôi đồng tử màu nâu sẫm của hoàng tử lại bừng cháy vì khao khát cháy bỏng.

"Ta đồng ý với mọi quan điểm của em, nhưng trước khi đạt được sự hợp tác, ta có đủ tư cách để nhận được sự đảm bảo nào đó từ em, rằng em sẽ không phản bội ta không?"

3O/O7/2O24

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.