Vào cuối mùa hè, việc thu hoạch lương thực trồng trên cát kém hơn Mạc Doãn dự kiến. Suy cho cùng thì năng suất của thế giới này còn rất lạc hậu, cho dù hắn có phương pháp trồng lương thực thì thu hoạch vẫn không được như ý, cần phải tiếp tục cải tiến phương pháp cho phù hợp.
Mạc Doãn bất mãn, nhưng quân đội trong thành lại vô cùng hài lòng, thậm chí còn tổ chức tiệc tùng kéo dài mấy ngày, Mạc Doãn thấy thế cũng chẳng tỏ ý kiến gì sất. Không biết có phải là do thân thể này đã phải chịu đựng quá nhiều tra tấn do bị lưu đày, dẫn đến thường hay đói khát hay không, Mạc Doãn phát hiện mình đã trở nên đặc biệt ham ăn ở thế giới này.
Hoặc có thể đó là tác dụng phụ của tia tinh thần lực đó.
Thế giới này quá chân thực, tia tinh thần lực đó dung hợp ý thức của hắn và thân thể này làm một, mang đến một loại cảm giác tinh thần và thể chất khác hẳn với thế giới trước đó.
Ở thế giới trước, Mạc Doãn mặc dù là một kẻ tàn phế bị liệt trên giường bệnh, nhưng đối với hắn thì "bị liệt" giống như một mác vậy. Vì nhân vật này cần hắn bị liệt nên tình trạng cơ thể đó tác động lên hắn rất hạn chế.
Nhưng ham ăn thì có lẽ không phải là cái mác mà một nhân vật phản diện nên có, Mạc Doãn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không vì mình đang đóng vai phản diện ác độc mà bỏ tính ham ăn. Hắn vẫn vạn sự theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-dong-vai-phan-dien/3516322/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.