Cuộc sống của Mạc Doãn trở nên yên bình và lạ lùng.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, trường học bắt đầu, Bùi Thanh lại lãnh trách nhiệm đưa đón hắn. Bùi Thanh đã hoàn toàn buông bỏ những chuyện trong công ty, giao tất cả nguồn lực trong tay cho Bùi Minh Sơ, bản thân mình cũng trở lại trường học.
Mạc Doãn nhìn sắc mặt lạnh như khối băng của Bùi Thanh, nói, "Thật ra, Bùi Minh Sơ và tôi đã hẹn hò với nhau ở nhà tôi nhiều lần lắm đó."
Bùi Thanh liếc xéo hắn, từ đôi môi mím chặt phun ra hai chữ, "Câm miệng."
Mạc Doãn mặc kệ, cứ trơ trẽn kể tiếp, mô tả rất chi tiết chuyện hắn và Bùi Minh Sơ gặp nhau nhà Mạc bao nhiêu lần, hai người đã nói gì và làm gì, hai người đã giấu giếm y chuyện đó như thế nào, thêm mắm dặm muối chuyện hai người quấn quýt bên nhau ở nhà họ Bùi rồi lâu ngày sinh ra tình cảm ra sao, chuyện lớn chuyện bé gì cũng tuốn tuồn tuột kể ra cho Bùi Thanh nghe.
Sau khi xe chạy xuống đường núi, Bùi Thanh đậu xe ở bên đường.
Mạc Doãn nhìn chằm chằm y, quan sát xem y làm gì.
Bùi Thanh lạnh mặt xuống xe, đi mở cốp xe.
Mạc Doãn quay đầu, âm thầm cầu nguyện Bùi Thanh lấy ra một thùng xăng rồi châm lửa tự thiêu y cho xong chuyện đi.
Bùi Thanh lấy chai nước ra ném cho hắn, lên xe thắt dây an toàn lại, "Nói nhiều quá miệng tróc da kìa."
Mạc Doãn: "..."
Hay cho cái tên người tự nhiên này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-dong-vai-phan-dien/3488943/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.