Chương trước
Chương sau
Hạ Chiêu sấy tóc xong nằm ì trên giường chơi điện thoại, đánh xong một ván mới nhớ ra, không biết Dịch Thời có về nhà an toàn không nữa.
Mở Wechat ra, 99+ tin nhắn chưa xem, sau khi kéo xuống hàng loạt mấy tin nhắn lộn xộn.
[Chris: Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn, hiện tại có thể nhắn tin.]
[Chris: Tôi tới rồi.]
Acc Wechat của Dịch Thời chỉ là một cái tên Tiếng Anh đơn giản "Chris", mà hình đại diện lại là ảnh nguyên thủy của (*)Wechat.
(Cẩu: Ví dụ: bạn mới lập một nick Facebook mới, nó sẽ để cái hình người nam hoặc nữ màu trắng, background màu xám. Hoặc bạn lập một nick Zalo, bạn lấy tên Nhi đi, thì nó sẽ để hình đại diện là chữ N, background màu sắc)
Đạ mấu!!! Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn người để hình đại diện nguyên thủy?!
Hạ Chiêu nhấp vào trang cá nhân của Dịch Thời, quả như dự đoán, list friend vắng tanh như chùa Bà Đanh.
Tên Tiếng Anh của cậu ấy là Chris à?
Chắc không phải mới tạo nick đi, nhỉ?
Chẳng lẽ cậu ta không biết chức năng Add Friend này hả ta?
Acc Wechat của Hạ Chiêu tên là "Tôm Hùm Đất Xào Cay", cậu thường xuyên đổi tên tài khoản dựa theo tâm tình và thời gian, hồi đó quả thật đang là mùa thịnh vượng của tôm hùm đất. Hình đại diện là một con mẽo mèo meo, trên đầu đầy dấu chúm hỏi, dù nhắn tin hay bình luận đều có khả năng phun tào hiệu quả cực mạnh, Hạ Chiêu thực vừa lòng.
Hạ Chiêu thầm tính toán thời gian, từ lúc Dịch Thời nhắn câu "Tôi tới rồi" đến giờ đã qua hai mươi tám phút.
Cậu gõ bàn phím "Về đến nhà an toàn là được~~nghĩ ngơi sớm một chút", nghĩ nghĩ, thôi thêm cái mặt cười đi.
Có giả trân quá không...No...vầy là một chủ nhà hòa ái dễ gần a.
Gần như ngay lúc tin nhắn được gửi đi, khung chat lại hiện lên một dòng chữ: Đang nhập tin nhắn...
Hạ Chiêu đợi một lát, nhưng mà cái dòng chữ kia lại biến mất, cái gì cũng không có.
Hạ Chiêu nghĩ nghĩ, nhắn tiếp: Cậu tính khi nào dọn...
Hai chữ "tới đây" còn chưa kịp gõ xong, bên kia đã nhắn tới.
[Chris: Có hợp đồng sao?]
Hạ Chiêu ngẩn người, hợp đồng? Hợp đồng??? Còn muốn hợp đồng nữa hả, chuyên nghiệp đến vậy luôn à? Hạ Chiêu xóa tin nhắn kia, lên Baidu tìm kiếm, "Khuôn mẫu hợp đồng cho thuê nhà", hay là bây giờ viết cho cậu ta một cái? Để cậu tìm bản mẫu xem, không biết dùng được không ta? Bỗng nhiên một vấn đề đánh cái rẹt vào đầu cậu, Dịch Thời thành niên chưa? Chắc là chưa đi? Cậu sửa lại "Hợp đồng vị thành niên thuê nhà có hiệu lực pháp luật không?"
Nhìn qua trông cũng thô sơ, ừm....Nếu là cậu thì còn có thể để Lâm Bội Linh ký tên, nhưng không phải ba mẹ Dịch Thời đều ở nước ngoài sao? Đúng rồi, Dịch Thời quốc tịch là gì ta? Chắc cậu ấy sẽ nhờ chú thuê nhỉ?
[Tôm hùm đất xào cay: Không có, nhưng có thể là có. Tớ đang tìm khuôn mẫu, tối nay viết xong mai sẽ đem lên cho cậu.]
Không thèm rep luôn.
Hạ Chiêu nhìn chằm chằm box chat, đem mấy group nhắn tin náo nhiệt tắt hết thông báo, xong liền tắt điện thoại.
Ngày thường Hà Chiêu cũng là "anh hùng bàn phím" chứ bộ, rảnh rỗi không việc gì làm thì lên mạng giải sầu, nhưng bây giờ cậu có đại sự cần phải làm rồi.
Khoảng chừng qua ba bốn phút, điện thoại Hạ Chiêu rung nhẹ.
[Chris: Thôi, không cần.]
Thôi? Không cần? Thôi không cần là ý gì???
Không thuê hay là không cần hợp đồng?
Điện thoại lại rung lên.
Chris đã chuyển khoản 6000 tệ.
[Tôm hùm đất xào cay:???]
Ủa tự nhiên cái chuyển tiền dọ??? Sao đùng cái chuyển 6000 tệ cho tui??? Tiến triển kiểu này nhanh quá, não tui load hỏng kịp!!!
[Chris: Ứng trước, (*)một trả một.]
(*)Thanh toán một trả một, tiếng Anh là One to One, có nghĩa là bên thuê trả tiền thuê tháng đầu tiên đồng thời trả tiền thuê tháng khác dưới dạng đặt cọc. Nó thường xuất hiện trong hợp đồng thuê nhà và được sử dụng để đảm bảo trong thời gian thuê, các thiết bị của nhà ở không bị hư hỏng, nếu thiết bị trong nhà bị hư hỏng vì lý do cá nhân hoặc không trả lại tiền thuê trước theo thời hạn quy định trong hợp đồng thì sẽ không được hoàn lại tiền đặt cọc.
Hạ Chiêu nói không nên lời, không biết là vì tiền cọc hay là vì lời Dịch Thời nói. Không nhịn được cong cong đôi mắt, ui chu chao, thì ra còn biết một trả một nha, thiệt là không đơn giản à, cậu thiệt là muốn cho mình một bạt tay vì đã coi khinh bạn bè quốc tế.
Tên tham lam_Hạ Chiêu lập tức thu tiền, nói gì thì nói, tiền vẫn rất là quan trọng a, thu trước tính sau, hí hí!!!
Sau đó liền đem lời ban đầu muốn nói gõ ra: [Cậu tính khi nào dọn tới?]
[Chris: Khi nào thì tiện?]
Khi nào thì tiện? Lời nói này mang hàm nghĩa đầy tính nhân văn, nghĩa là càng nhanh càng tốt đó nha.
Vì vậy, chủ nhà tốt người Trung Quốc vừa thiện lương vừa tâm lý, trả lời: [Lúc nào cũng tiện hết, nhưng mà cần chút thời gian để quét tước vệ sinh cái đã.]
Bên kia... mười giây, sau đó biến mất, lại... thêm mười giây, Hạ Chiêu kiên nhẫn đợi, sau đó, à không có sau đó.
Đạ mấu!!! Cậu ta đang làm cái moẹ gì vậy??? Rốt cuộc là có muốn nhắn không? Quả nhiên là ngu Văn?
Đợi ba giây, cậu nhắn thêm một dấu chấm hỏi: [?]
Ngay lúc cậu vừa gửi tin nhắn xong, Dịch Thời cùng lúc cũng nhắn tới.
[Chris: Không cần dọn]
Cứ vậy mà vào ở hả?
Hạ Chiêu ra phòng khách, lúc này Lâm Bội Linh đã xem phim xong chuẩn bị vào phòng ngủ, cậu nói: "Mẹ, ngày mai mẹ có rảnh không? Nếu được thì mẹ lên lầu dọn phòng thuê một tí được không ạ? Dịch Thời muốn mau chóng dọn tới đây, nếu mẹ không rảnh thì con thuê một dì giúp việc tới cũng được."
Dù sao bây giờ cậu cũng là một tiểu phú ông a, chút tiền này có là chi.
Lâm Bội Linh nhìn cậu cười: "Rảnh rảnh rảnh, sáng mai mẹ thử lên nhìn xem có gì để dọn không."
Hạ Chiêu: "Dạ, mẹ vất vả rồi."
Cậu về phòng đóng cửa lại, lập tức cúi đầu gõ chữ: "Ngày mai mẹ tớ sẽ dọn phòng một lượt cho sạch, muộn nhất thì đêm mai cậu có thể dọn đến đây."
Chỉ một giây sau Chris đã nhắn tới: "Phòng vẽ tranh của cậu có thể giữ lại, tôi chỉ ở một phòng."
Chủ nhà nghĩ thầm, khách thuê này không chỉ phóng khoáng mà còn rất nice nữa.
Nhắn lại: [Hảo *mặt cười x3*]
Cậu lập tức cập nhật tin tức: "Mẹ ới, Dịch Thời nói với con là không cần dọn phòng vẽ, cậu ấy không dùng tới."
Lâm Bội Linh ừm một tiếng, như nhớ tới cái gì lại hỏi: "Lần trước dọn giường rồi, có cần lắp thêm cái mới không?"
Hạ Chiêu gửi tiếp cho Dịch Thời một gif "Hợp tác vui vẻ": "Trước tiên không cần, sau này cậu ấy có yêu cầu gì thì nói sau."
Lâm Bội Linh phản ứng lại: "Đứa nhỏ kia ở một mình mà nhỉ?"
Dịch Thời không muốn nói Hạ Chiêu cũng không nói nhiều, hàm hồ trả lời: "Cậu ấy tạm thời ở một mình, mẹ ngủ ngon."
[Cẩu: Khụ khụ, tạm thời ở một mình]
Hạ Chiêu lại đóng cửa rồi quay trở lại giường, qua nửa phút, Dịch Thời nhắn tới.
[Chris: Hợp tác vui vẻ.]
Trong phút chốc Hạ Chiêu không biết nói gì, nhắn kiểu này thì chắc là hết rồi nhỉ, chắc không cần nhắn lại đâu ha?!
Cậu nhìn chằm chằm cái tên Tiếng Anh kia, tuy cậu và Dịch Thời cũng không thân gì nhau, nhưng mà Chris tựa hồ còn xa lạ hơn, cảm giác như hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, xa tới mức không với tới được.
Cậu nghĩ nghĩ, sửa lại biệt danh "Khách thuê".
Cậu kéo lên trên lịch sử trò chuyện của hai người, tuy rằng không dài, nhưng từ khi hai người quen nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nói lâu như vậy.
Đúng rồi, còn quên hỏi cậu ta định thuê bao lâu nữa.
Hạ Chiêu đang muốn gõ, sau đó nhìn thời gian, 0:28, thì dừng lại, thôi, ngay mai hẵng hỏi đi.
Khó lắm mới kết thúc được đề tài mà, bắt đầu thêm lần nữa thì mệt lắm.
Không bằng chơi game đi.
Tay Hạ Chiêu đêm nay đặc biệt thúi, bắt đầu từ tiết tự học buổi tối là một chuỗi thua liên hoàn, ai ngờ, tới 0 giờ vận khí một lần nữa quay về, có thể nói là vượt mọi chông gai một đường theo gió vượt sóng, thẳng đến 3 giờ sáng cậu mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.
Thế cho nên sáng ngày hôm sau, Hạ Chiêu mém chút nữa không bò dậy được. Cậu nằm trên giường giãy dụa như cá sắp chết một hồi lâu, sau đó nhìn trần nhà đếm mười giây, rốt cuộc mới xốc chăn lên xuống giường.
Trên bàn cơm, Trương Giang Dương giữ cho cậu một măm bữa sáng, trong nhà không có ai, em trai bé bỏng của cậu cũng đã đi rồi. Lâm Bội Linh mỗi ngày đều dậy rất sớm xong liền tới cửa hàng bận rộn công việc, cậu và hắn tự gánh bữa sáng. Trương Giang Dương này tuy học không giỏi nhưng có thói quen dậy sớm rất tốt, đúng 11 giờ là lên giường ngủ sáng sớm liền chạy bộ, thuận tay mua luôn bữa sáng về, ăn xong lại đến trường học tập bóng.
Hạ Chiêu ngậm bánh mì trong miệng, đem sữa bò nhét vô ba lô, lết từng bước chậm rì rì ra cửa.
Đi ngang qua tiệm bánh mì, Hạ Chiêu ngó thấy sandwich bên trong tủ kính, mới ăn bánh mì xong ma xui quỷ khiến mà cậu đi vào.
Hay mua bữa sáng cho khách thuê đi, sandwich chắc cậu ta ăn được mà nhỉ?
Đi trên đường, Hạ Chiêu cảm thấy hình như hôm nay mình dậy hơi sớm, bên đường chỉ có lác đác vài học sinh nhưng không thấy hoang mang chút nào, cảm giác như đang tản bộ trong sân vắng nhẹ nhàng và tự tại.
Sau khi ra khỏi tiệm bánh mì, cậu lấy điện thoại ra, quả nhiên, còn chưa đến 7 giờ.
Tam Trung 7:30 vào học, cậu lúc nào cũng đợi nước tới chân rồi mới nhảy hết.
Hạ Chiêu thong thả ung dung hồi tưởng một chút, ngày thường mình đều phải đợi tới cái báo thức thứ ba mới dậy, thế mà hỏng hỉu sao hôm nay cậu lại siêng một cách lạ thường, mới cái thứ nhất mà đã dậy rồi.
Cậu nhanh chóng tổng kết trong lòng, Hạ Chiêu ơi là Hạ Chiêu cuối cùng mày cũng đã trưởng thành rồi, hầy, sau bao khó khăn thứ thách thì mày cũng đã trở thành một đại nhân có thể thuận lợi rời giường rồi, vỗ tay vỗ tay.
Ai ngờ, cậu khó lắm mới dậy sớm được như vậy, bước vào phòng học, ấy thế mà trời cao khen thưởng cho cậu một người, à lộn, một con khỉ ngồi trên ghế của cậu, nói bậy với khách thuê của người ta.
"...Kỳ thật, Hạ Chiêu bên ngoài nhìn trông cũng hiền lành, nhưng mà ngày thường thích ở lớp học làm tiểu bang phái, cho rằng mình thật sự là lão đại, bắt một đống người vây quanh cậu ta gọi ca này ca nọ. Nói vậy cuối cùng vẫn là ngây thơ ham chơi, suốt ngày lười biếng không chịu học hành, chỉ có mỗi cái tài khoa môi múa mép chọc gái nó cười là giỏi, mấy tên khác thấy vậy cũng vây quanh cậu ta ồn ào, nếu cậu ta ảnh hưởng đến chuyện học hành của cậu, cậu nói cho tớ, tớ liền..."
[Cẩu: Ngồi đánh máy mà mép không tự chủ được nhếch lên cười khinh (ツ)]
Cái giọng này, Hạ Chiêu nhắm mắt thôi cũng đoán được là ai, lớp phó Đỗ Sĩ Kiệt. Đỗ Sĩ Kiệt thành tích không tồi, vẫn luôn ở trong top đầu của lớp, tuy rằng vóc dáng không cao lắm nhưng lớn lên trắng trẻo văn nhã, nghe nói gia cảnh cũng tốt, chính là điển hình của cái loại học sinh xuất sắc. Hạ Chiêu nhìn ra được ngày thường cậu ta không thích gì mình, nhưng mà rõ ràng giữa hai người cũng chẳng có mâu thuẫn gì, chỉ là ánh mắt cậu ta nhìn cậu mang theo ý ngạo mạn cùng khinh thường, Hạ Chiêu tự nhận mình lòng dạ lớn lao, lười so đo với mấy con khỉ diễn xiếc.
Ai ngờ Đỗ Sĩ Kiệt ý kiến với cậu nhiều như vậy, mới sáng sớm đã tới tìm khách thuê phun tào cậu.
Dịch Thời vẫn không lên tiếng, không làm gì cũng không ngăn lại, từ góc độ của Hạ Chiêu chỉ có thể thấy hơn nửa bóng dáng của anh, dáng ngồi rất chuẩn, lưng thẳng, không thấy rõ biểu tình, mà chắc cũng không có.
Tư vị trong lòng Hạ Chiêu bây giờ không rõ là gì, cậu và Dịch Thời vốn dĩ không thân, cũng không mong gì Dịch Thời sẽ thay cậu biện giải. Nhưng là cậu ta thực sự không rên một tiếng, cậu lại thấy khó chịu, cảm giác như trong con tim khô cằn có thứ gì đó đang từ từ nảy mầm.
Lão Chu còn kêu cậu chiếu cố người này, chiếu cố cái rắm á, nhân gia không phải ở trong cái lớp này hô mưa gọi gió sao? Nhân duyên như này không tốt à? Còn cần cậu chiếu cố?
Hạ Chiêu mở miệng: "Phó lớp trưởng, cậu muốn thế nào?"
Cậu cố ý đem chữ "phó" kéo đặc biết dài, cắn ngay tim đen.
Đỗ Sĩ Kiệt nghe tiếng cậu liền cứng đờ người, theo bản năng đứng bật lên, mạnh đến nỗi thiếu chút nữa là đâm sầm vào bàn của Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu để ba lô lên bàn, đẩy gã ra, ngồi xuống.
Đỗ Sĩ Kiệt đứng như trời chồng, toan chạy nhưng lại không cam lòng, hơi ngửa đầu, gồng vai lên, bày tư thế không thoái nhượng: "Bộ tao nói sai à?"
[Cẩu: Trời ơi, tui buồn cười thằng này quá:((]
Hạ Chiêu móc từng món từ trong cặp ra, điện thoại, sữa bò, khi sờ đến cái chìa khóa vốn dĩ chuẩn bị cho Dịch Thời và chiếc bánh sandwich tính mời khách thì khựng lại một lát, không thèm lấy ra, trực tiếp đem ba lô treo bên bàn.
Hạ Chiêu rút ống hút ra cắm vào bình sữa bò, không thèm ngẩng đầu lên: "Mày không nói sai, nhưng mà mày về chỗ đi, ai chửi trước người đó là cháu trai."
Đỗ Sĩ Kiệt không ngờ Hạ Chiêu đột nhiên xuất hiện, xấu hổ ngượng ngùng bị đập tan, thái độ kiêu ngạo lúc nãy lập tức háo thành tức giận: "Mày..."
Dịch Thời lườm hắn, ánh mắt lạnh lùng sắc bén mang theo ý cảnh cáo.
Đỗ Sĩ Kiệt sửng sốt, theo hắn quan sát mấy bữa nay, Hạ Chiêu và tên học sinh mới này quan hệ không lạnh không nhạt, tuy thầy chủ nhiệm an bài cho ai người ngồi cùng bàn nhưng bọn họ nói với nhau chỉ được có mấy câu. Gã tưởng, một học bá như Dịch Thời, sao có thể chơi với cái loại như Hạ Chiêu? Cũng chỉ có mấy tên mắt mù như La Hạo, lúc nào cùng vây quanh cậu ta gọi "Chiêu ca này Chiêu ca nọ", thành tích của mình tốt vậy mà một hai ghé vào Hạ Chiêu làm lá xanh, đồ ngu, bị lợi dụng còn không biết.
Đỗ Sĩ Kiệt không rõ Dịch Thời có ý gì, nhưng thấy lớp lục đục bắt đầu nhiều người tới thì ngại mặt mũi, liền về chỗ.
Dịch Thời len lén đưa mắt từ quyển Ngữ Văn sang người Hạ Chiêu, mặt cậu bình thản, một bên chơi (*)Anipop, một bên cắn ống hút uống sữa bò, ngón tay linh hoạt không ngừng lướt trên màn hình, nhìn qua thì không có gì khác thường, chỉ có cái miệng xệ xuống không vui.
Dịch Thời nhìn cậu, muốn nói lại thôi, mấp máy môi rồi lại im lặng.
(*)Anipop: tên tiếng trung là 开心消消乐, là một loại game xếp hình giống kiểu Candy Crush vậy á.
___________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.