Lê Hạo nghẹn lời, tự lừa mình dối người:
– Anh nói gì cơ? Gió lớn quá tôi không nghe rõ.
Nghiêm Trạch: “….” Anh nhìn qua cửa sổ đóng kín, kiên nhẫn lặp lại:
– Được rồi, vậy tôi nhắc lại lần nữa, tôi là thẳng nam.
Lê Hạo còn không từ bỏ:
– A Trạch, Anh còn giận tôi à? Tôi biết tôi EQ thấp, lúc nói ít suy nghĩ, nhưng giờ tôi đã nghĩ kỹ, tôi thật sự —-
– Khoan, dừng.
Nghiêm Trạch ra dấu im lặng.
– Tôi buồn ngủ, mai tổ đạo diễn sẽ tới, tôi phải dậy sớm tập. Được rồi, cậu mau về đi, người…
Anh dừng lại ba giây, cong miệng, nói thẳng:
– Anh-em-tốt.
Lê Hạo: “….”
Mắt thấy đêm nay dù có nói thế nào Nghiêm Trạch cũng không nghe, Lê Hạo chỉ có thể thở dài, thành thật nhận mệnh đi ra khỏi phòng Nghiêm Trạch.
Nhưng mà lúc đi, cậu cũng đi rất chậm, còn trông mong dựa vào tình cảm giữa mình và Nghiêm Trạch vớt vát. Một đoạn đường không tới năm thước, Lê Hạo cũng kéo được tới năm phút. Nghiêm Trạch thấy cậu không hết hi vọng, cũng chỉ im lặng ôm tay, chán chết nhìn Lê Hạo.
Đợi Lê Hạo đi ra khỏi phòng, anh trực tiếp đi tới đóng cửa, hoàn toàn không cho Lê Hạo kịp phản ứng.
Lê Hạo đứng trước cửa phòng.
Thật lâu sau cậu cũng chỉ có thể yên lặng về lầu bốn.
—
Ngày hôm sau.
Nghiêm Trạch không biết vì sao Lê Hạo lại tỉnh ngộ, nói thích mình, nhưng anh vô tâm vô phế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-dau-anh-de-rat-cao-lanh/3287269/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.