Hướng Vi nằm trong ngực Giang Thành, trong lòng vừa ngọt ngào vừa cảm động.
“Em cũng rất vui.” Hướng Vi nói nhỏ.
Trường F và trường S tuy cùng một thành phố nhưng cách nhau một tiếng đi bus, bất kể là cô đi tìm anh ấy hay anh ấy đi tìm cô cũng đều phải đi qua một quãng đường dài. Mà khi hai người ở chung một chỗ, mọi chuyện không còn khó khăn như thế nữa.
Tưởng tượng đến khi mỗi ngày tan học đều có thể nhìn thấy Giang Thành, tâm trạng Hướng Vi cực kì tốt, cả khuôn mặt cười như một đóa hoa.
Nhưng mà…
“Nơi này cách trường học của anh xa quá.” Hướng Vi lo lắng nói: “Nếu không thì hay đổi phòng khác đi ạ? Tìm một chỗ ở giữa cả hai trường là được rồi.”
“Chỉ sợ như thế thì hơi khó.” Giang Thành nói.
Khó? Không lẽ anh ấy đã kí hợp đồng thuê nhà với chủ nhà rồi à? Hướng Vi đang thắc mắc lí do thì nghe Giang Thành nói tiếp.
“Đổi nhà khác thì cần sửa chữa, trong thời gian ngắn không ở được.”
Hướng Vi không hiểu logic của Giang Thành.
Đây là vấn đề gì chứ? Trong khoảng thời gian ngắn không ở được… thì về sau tới ở, cũng không phải quá vội mà…
Với lại, chỉ là thuê nhà thôi, có phải mua nhà đâu, đâu cần phải trang trí sửa sang lại quá nhiều?
Khoan đã, Giang Thành hình như chưa từng nói căn nhà này là đi thuê…
Một suy nghĩ nhảy ra trong đầu, Hướng Vi không thể tin mà trừng mắt, quay đầu hỏi Giang Thành: “Đừng nói là… chỗ này… là anh mua nhé?”
Giang Thành khẽ cong khóe miệng, không nói gì, hai tay mạnh mẽ ôm người trước ngực, nhìn xuống cô bạn gái đang mở tròn xoe đôi mắt đẹp, một hồi lâu mới đáp: “Em có thể bắt đầu nịnh bợ chủ nhà của em, đổi lấy cơ hội miễn tiền thuê nhà.”
“…” Cô sẽ không bao giờ khom lưng vì năm đấu gạo đâu.
Khoan đã, đây không phải trọng điểm, trọng điểm phải là…
“Anh mua hồi nào vậy?”
Tuy anh ấy đến thành phố S sớm hơn cô nhưng cũng chỉ có hơn một tháng, rõ ràng là không kịp sửa sang trang trí lại.
Đừng nói là từ trước khi khai giảng mà anh ấy đã đi mua nhà rồi nhé? Hướng Vi ngơ ngác.
“Từ lúc em biết điểm thi đại học.” Giang Thành đáp.
“…” Tam quan của Hướng Vi bị đả kích nặng nề: “Anh đã sớm tính toán chuyện ở chung rồi?”
“…” Giang Thành cảm thấy thật ngoài ý muốn, không ngờ cô bạn gái nhỏ ngốc nghếch của mình lại chú ý được trọng điểm như thế. Lúc thi đại học cũng có thấy cô ấy thông minh vậy đâu.
Cười một hồi thì Giang Thành mới thản nhiên nói tiếp: “Đây là anh chuẩn bị cho anh, cho em thuê một phòng chỉ là tiện tay thôi.”
“…” Thực sự thuận tiện quá rồi đấy.
Hướng Vi không tin, muốn phá vỡ vỏ bọc nói dối của Giang Thành: “Nếu anh mua cho anh thì sao không mua ở gần trường F? Chỗ này xa trường anh, đi học không tiện chút nào.”
“Em nói hợp lý đấy, nhưng mà…” Giang Thành nói trôi chảy: “Chỗ này phong thủy tốt.”
Hướng Vi: “……”
Lại lôi trò phong thủy này ra.
Cả thành phố S chỉ có gần trường cô mới có phong thủy tốt, hợp bát tự với anh ấy đúng không?
Trước khi mua phòng có phải nhờ Trần Việt đến khảo sát không vậy?
Hướng Vi bị Giang Thành đả kích, im lặng một hồi, cau mày lại, nhìn chằm chằm Giang Thành hỏi: “Có phải thực ra anh muốn ở gần em nên mới mua chỗ này không?”
“Đúng.” Giang Thành đáp dứt khoát.
Ơ…
Hướng Vi nào đó đang muốn vạch trần Giang Thành bị đơ ra.
Quá mức đột ngột rồi.
Hướng Vi nhìn đi chỗ khác, tầm mắt nhìn một vòng phòng khách, cuối cùng dừng ở trên sofa màu xám. Cô chạy qua đấy, ngồi xuống sofa rồi ra vẻ nói: “Cái sofa này tuyệt thật.”
“…” Kĩ thuật diễn của em cũng tuyệt lắm.
Giang Thành vui vẻ cong môi cười, chậm rãi đi qua chỗ Hướng Vi, ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay gác lên chỗ tựa lưng của sofa, vừa lúc ôm cô vào trong ngực.
“Khi nào em dọn lại đây?” Giang Thành hỏi.
“À…” Hướng Vi nghĩ một hồi rồi đáp: “Ít nhất cũng phải đợi học xong học kì quân sự đã.”
Giang Thành: “Được, anh với em cùng một ngày dọn vào ở nhé.”
Hướng Vi gật gật đầu, bỗng nhiên cô nhớ đến việc anh che giấu kế hoạch ở chung thì cố ý nói: “Nhà này vốn là anh mua cho anh mà, sao anh không dọn vào ở sớm ạ?”
Giang Thành nghe ra được sự trêu chọc của Hướng Vi, anh dựa người vào sofa, nhàn nhã nói: “Không vội, dù sao cũng phải chọn ngày lành tháng tốt.”
Hướng Vi: “……”
Ngày lành tháng tốt… đây là bị Trần Việt lây bệnh à? Hướng Vi dở khóc dở cười.
“Vậy anh có biết ngày nào là ngày lành tháng tốt không?” Hướng Vi cười tủm tỉm hỏi tiếp.
Giang Thành nghiêng đầu nhìn cô, trầm ấm nói: “Chỉ cần là ngày em tới, ngày đó là ngày lành tháng tốt.”
Ơ…
Trái tim bé nhỏ của Hướng Vi lại nhộn nhạo một hồi.
Người này sao lại không đứng đắn như thế chứ?
Câu trước thì nói hươu nói vượn, câu sau đã trêu chọc người ta rồi.
Hướng Vi cố gắng không để Giang Thành trêu chọc nữa, kết quả lại quá đà, nói không kịp nghĩ: “Thực ra là anh không muốn phòng đơn gối chiếc chứ gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hướng Vi có cảm xúc muốn cắn lưỡi tự sát. Thời điểm này mà nói cái gì kiểu “phòng không gối chiếc”, không phải tự đào hố chôn mình à?
Hướng Vi đang muốn nói sang chuyện khác thì người đã bị Giang Thành ném vào hố… à không, là ấn ngã xuống sofa.
Nam trên nữ dưới.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Anh, anh muốn làm gì?” Hướng Vi bị Giang Thành đè dưới thân, khuôn mặt ửng hồng, tim đập thình thịch, miệng ấp úng nói không thành câu, ánh mắt vì bối rối mà nhìn chằm chằm anh.
Giang Thành trầm ngâm nửa giây, sau đó chậm rãi cúi xuống hôn, dùng âm thanh khàn khàn gợi cảm nói lẩm bẩm bên tai Hướng Vi: “Em biết đấy, cô đơn tịch mịch, phòng đơn gối chiếc, một mình trôi qua đêm dài…”
Sau âm thanh trầm thấp du dương là một cái hôn dài.
Hướng Vi tê dại, cảm giác này giống như có một dòng điện chạy khắp thân thể, còn chưa kịp nhận ra đó là cảm giác gì thì Giang Thành đã hôn từ tai đến môi, nhiệt tình như lửa, không thể cứu vãn lại.
…
Mấy người đang chìm đắm trong tình yêu ấy mà, không thể nào xa cách nhau được. Trường S thường 11 giờ tối là đóng cửa, 10 giờ 50 phút Hướng Vi mới rời khỏi phòng của Giang Thành, được Giang Thành mang về đến trước cổng kí túc xá. Hai người lại còn quyến luyến một hồi, mãi mới có thể nói chúc ngủ ngon.
Nhị Hắc nào đó cả đêm đã ăn cẩu lương nhịn không được mà nói: “Sắp hết giờ rồi, bác gái quản lý kí túc xá kia mặt sắp đen như Dung ma ma rồi, cô mà còn nhì nhằng nữa là bà ấy lấy kim đâm cô đấy.”
“…” Hướng Vi nghe thế, trộm nhìn người quản lí kí túc, đúng là có vẻ giống Dung ma ma thật. Trong lòng cô có cảm giác giống như yêu đương vụng trộm bị bắt gặp vậy.
“Em đi vào đây. Anh ngủ ngon.” Nói xong, Hướng Vi quay người muốn chạy vào kí túc xá.
Lại bị Giang Thành túm lại.
“…” Cô có cảm giác như mình đã chạy được mấy bước rồi, sao lại còn bị túm lại nhỉ.
Hướng Vi cố gắng mỉm cười: “Sao thế ạ?”
Giang Thành không trả lời, nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi mới nói: “Em ngủ ngon.”
Hướng Vi nóng bừng mặt, thì thầm: “Dung ma ma đang nhìn kìa…”
Giang Thành: “Dung ma ma?”
Aiyaaa, không cẩn thận lỡ miệng rồi, Hướng Vi liên tục lắc đầu: “Không có gì, không có gì, thôi em đi đây.”
Giang Thành: “Ừ.”
Hướng Vi chạy vào trong kí túc xá, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bác quản lý kí túc nghiêm khắc, trong giây phút cuối cùng trước khi đóng cửa thì vừa kịp vào trong.
Tuy đã đến giờ đóng cửa nhưng trong khu kí túc xá vẫn đèn đuốc sáng trưng, có người học lời thoại, có người tập múa,… Hướng Vi đi đến kí túc xá ở tầng ba, cô mang theo cặp sách chậm rãi đi từng bước, khi đến tầng ba thì nhắn tin cho Giang Thành: “Khi nào anh về đến nơi thì nhắn tin cho…”
Chữ “em” còn chưa viết xong đã nghe thấy phía trước vang lên tiếng “Rầm.”
Là tiếng đóng sầm cửa, mà còn có thể nhận ra đó là phòng cô.
Hướng Vi vội vàng gõ nốt chữ cuối cùng, nhấn gửi rồi cất điện thoại đi, đi về hướng phòng mình.
Để tránh bị vạ lây thì Hướng Vi quyết định đứng cách phòng ha mét, hỏi thăm Nhị Hắc: Bên trong có chuyện gì thế?
Nhị Hắc đi qua đó khoảng hơn một phút mới trả lời: “Hai bạn cùng phòng của cô đang cãi nhau.”
“…” Cái này vô ích rồi, cửa còn đập như thế, dĩ nhiên là cãi nhau rồi.
Hướng Vi: Nói cụ thể đi, ai với ai cãi nhau, cãi nhau vì cái gì?
Nhị Hắc: “Người mẫu lạnh lùng với trà xanh yêu tinh cãi nhau. Nguyên nhân cãi nhau là trà xanh yêu tinh tìm cách gạ gẫm tình địch của chủ nhân nhà ta, bị người mẫu lạnh lùng bắt gặp.”
“…” Đã bảo không phải tình địch mà.
Hướng Vi: Nói tử tế đi, bọn họ có tên mà.
Nhị Hắc: “Quên rồi.”
Hử? Hướng Vi trừng mắt nhìn Nhị Hắc: Tao nhớ trước mày có nói là trí nhớ của mày giống như chủ nhân, đã gặp là không quên được.
Nhị Hắc: “Với mấy người không quan trọng thì ta gặp rồi quên liền.”
Hướng Vi: “……”
Nhị Hắc: “Cái này cũng giống với chủ nhân nhà ta luôn.”
Hướng Vi: “…” Bảo sao hồi trung học Giang Thành luôn gọi Tần Khả Viện là “bạn cùng bàn của em”.
Hướng Vi cạn lời lắc đầu, nhìn cánh cửa đáng thương trước mặt, có chút hối hận vì hôm nay không ở lại nhà Giang Thành.
Nếu như cô đoán không sai thì người mẫu lạnh lùng là Thẩm Tịch, trà xanh yêu tinh là Diệp Lộ Uyển.
Thẩm Tịch vì Lạc Gia mà cãi nhau với Diệp Lộ Uyển, mà cô là quần chúng đứng xem vô tội tự nhiên bị Lạc Gia để ý. Nếu cô đi vào thì có thể bị giận cá chém thớt.
Diệp Lộ Uyển gạ gẫm Lạc Gia như thế nào chứ? Hướng Vi đau đầu hỏi Nhị Hắc.
Nhị Hắc: “Có người nói thân phận của Lạc Gia cho cô ta.”
“…” Hóa ra là vì gia cảnh của Lạc Gia. Hướng Vi hỏi tiếp: Người kia có phải Liễu Tây Thiến không?
Nhị Hắc: “Liễu Tây Thiến là ai?”
Hướng Vi: … Là nữ sinh hôm nay muốn tao rời đoàn làm phim ấy.
Nhị Hắc: “À, là thánh mẫu bạch liên hoa.”
Hướng Vi: “……”
Biệt danh này cũng hơi quá đà rồi.
Hướng Vi âm thầm tìm hiểu cốt truyện trong đầu, chính là Diệp Lộ Uyển do Liễu Tây Thiến nói nên biết được Lạc Gia là người có gia cảnh, nên muốn gạ gẫm Lạc Gia để leo lên, không ngờ bị Thẩm Tịch bắt gặp nên hai người cãi nhau ở kí túc xá.
“…”
Máu chó quá rồi.
Nếu thêm một người qua đường vô tội như cô vào lại còn máu chó hơn.
Hướng Vi thở dài, đợi đến khi trong phòng kí túc yên tĩnh trở lại mới lặng lẽ mở cửa.
Mới mở cửa thì nghe được tiếng Lương Phỉ Phỉ gọi lớn: “Vi Vi, cậu về rồi.”
Hướng Vi ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ bày ra vẻ đáng thương vô tội, trên mặt viết mấy chữ to: “SOS.”
“Tại sao…” Hướng Vi định hỏi rồi lại nuốt trở về.
Không được hỏi, không được hỏi.
Phải làm ra vẻ cái gì cũng không biết, không quan tâm.
Hướng Vi cười đáp Lương Phỉ Phỉ: “Ừ, mình về rồi.”
Sau đó, cô đóng cửa, cất túi xách, đổi giày, cầm lấy khăn tắm và áo ngủ chạy vào phòng tắm, một loạt động tác liền mạch lưu loát.
Lương Phỉ Phỉ thấy Hướng Vi không quan tâm tới nội chiến nên gấp muốn khóc, mang vẻ mặt phụng phịu đi đến chỗ bàn học, bối rối một hồi rồi nhắn tin wechat cho Hướng Vi.
Hướng Vi đang đợi tin nhắn của Giang Thành nên sau khi ra khỏi phòng tắm thì coi điện thoại đầu tiên, thế nên mới đọc được.
Phỉ tỷ giúp cậu bay: Vi Vi, có chuyện rồi. Diệp Lộ Uyển thích nam sinh mà Thẩm Tịch thích. Cô ta gọi điện cho nam sinh kia, gọi người ta là Lạc Gia ca ca, Thẩm Tịch nghe thấy nên nói cô ta một câu, cô ta cáu lên, tuyên bố rằng bất kể về sau trong phòng này có ai có người yêu thì cô ta gặp một người sẽ quyến rũ một người. Aizzz, làm sao bây giờ??
Vi Vi Vi Vi: Đừng lo lắng, kể cả cô ta có vạn người mê đến mấy cũng có người mắt mù chướng mắt cô ta mà.
Phỉ tỷ giúp cậu bay: ….
Phỉ tỷ giúp cậu bay: Vi Vi, cậu đây là lén lút chê bạn trai cậu mắt mù à?
“…”
Hướng Vi 囧.
Vi Vi Vi Vi: Không phải……
Phỉ tỷ giúp cậu bay: Thế ý cậu là bảo mình tìm bạn trai mắt mù mới an toàn à?
Vi Vi Vi Vi: … Thực ra ý mình là bạn trai của chúng ta không phải cô ta có thể quyến rũ được.
Phỉ tỷ giúp cậu bay: Bạn trai cậu dĩ nhiên không quyến rũ được rồi, cậu xinh đẹp hơn cô ta, hai người lại có tình cảm sâu nặng. Mình thì khác, con trai bây giờ đều là xem mặt thôi.
Vi Vi Vi Vi: Cũng có người không nhìn mặt mà.
Phỉ tỷ giúp cậu bay: Không nhìn mặt thì nhìn cái gì chứ?
Vi Vi Vi Vi: Bát tự.
“Ặc…” Lương Phỉ Phỉ phun nước vào laptop.
Cô ấy vội vàng đứng dậy, lấy khăn giấy lau máy tính, vừa nhìn Hướng Vi: Cậu quá mức khốn nạn rồi đấy nhé.
Hướng Vi cười cười, đang định sấy tóc thì nghe Diệp Lộ Uyển cười lạnh nói: “Coi trọng Lạc Gia thì đâu phải mình tao, sao mày không nói cô ta ấy?”
Hướng Vi không cần nghĩ cũng biết “cô ta” này là đang chỉ mình, đang suy nghĩ muốn nói hay không vì Diệp Lộ Uyển cũng không chỉ tên nói họ thì Thẩm Tịch đã trả lời trước:
“Có người có liêm sỉ, có người thì không biết xấu hổ. Cách đối xử tự nhiên cũng khác nhau.” Âm thanh lạnh lẽo đến rùng rợn.
Nhị Hắc: “Người mẫu đang mắng trà xanh là đồ không biết xấu hổ.”
“…” Hướng Vi: Tao biết, mày không cần phiên dịch.
Hướng Vi nghĩ rằng nếu Thẩm Tịch biết cô không có vấn đề gì với Lạc Gia thì trận chiến trước mắt này chắc không liên quan gì cô, nên cô đi cắm điện máy sấy để sấy tóc.
Trùng hợp thì…
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, trong không khí xấu hổ của phòng kí túc xá, tiếng chuông này chợt to bất thường.
Hướng Vi tưởng là Giang Thành gọi, đang tính ra ban công nghe máy thì thấy người gọi đến là Lạc Gia.
“…”
Thật CMN trùng hợp rồi.
Càng máu chó hơn chính là, cô đang quay lưng về phía Thẩm Tịch và Diệp Lộ Uyển, giờ quay người lại chính là đối mặt với họ, màn hình điện thoại cũng lộ ra trước mắt họ.
Sắc mặt của Thẩm Tịch lại càng nặng nề hơn.
Mà Diệp Lộ Uyển lại bày ra vẻ vui mừng khi người khác gặp họa: “À, hóa ra là đôi bên đều có tình cảm à.”
Trong ánh mắt của Thẩm Tịch có chút đau đớn, cô lạnh lùng quay người ra khỏi kí túc xá. Hướng Vi theo thói quen muốn chạy theo giải thích nhưng chạy đến cửa đã không thấy bóng Thẩm Tịch đâu.
Aizzz, có đôi chân dài như thế… cô không đuổi kịp cũng là bình thường.
Hướng Vi ngây người nhìn hành lang thở dài, nói với Lạc Gia ở phía bên kia đầu dây:
“Thẩm Tịch mới ra khỏi kí túc xá.”
Lạc Gia cách một lúc lâu sau mới nói: “Anh gọi điện không phải tìm Thẩm Tịch.”
“À, thế học trưởng tìm em có việc gì?”
“Em giúp anh thông báo với Thẩm Tịch, kế hoạch quay phim thứ bảy đổi sang 9 giờ sáng chủ nhật.”
“…” Lại còn bảo không tìm Thẩm Tịch. Hướng Vi: “Thẩm Tịch không nghe điện thoại của anh à?”
Sau một hồi im lặng thật dài, Lạc Gia mới nói: “Ừ.”
Hướng Vi: “Chuyện đổi lịch quay thì em sẽ giúp anh nói với cô ấy. À, đúng rồi, hồi nãy Thẩm Tịch ra ngoài, mặc đồ bình thường, đi dép lê, không mang điện thoại, không mang tiền,… nhưng mà trường S an toàn như thế, chắc không có chuyện gì đâu.”
Lời còn chưa dứt, trong điện thoại đã nghe tiếng sột sột soạt soạt với tiếng trêu chọc của nam sinh khác: “Đạo diễn Lạc, trèo tường đi hẹn hò đấy à?”
“Cậu thích làm mai mối cho người khác nhỉ?” Diệp Lộ Uyển mỉa mai.
Hướng Vi cũng cười vô hại: “Cậu có muốn không? Mình giúp cậu làm mai nhé.” Có Trần Việt ở đây, mai mối một nghìn lần cô cũng không sợ.
Diệp Lộ Uyển cứng đờ, mất khoảng nửa phút mới khôi phục như cũ, bày ra vẻ cười giả đến mức không thể nào giả hơn: “Được đấy, thế mai mối cho mình với bạn trai cậu đi.”
Nhị Hắc nổi cáu: Đồ không biết xấu hổ.
Lương Phỉ Phỉ đi lại phía Hướng Vi, hơi lắc đầu ra hiệu.
Hướng Vi cũng không nghĩ Diệp Lộ Uyển lại mặt dày như thế, hừ lạnh một tiếng: “Cậu muốn mai mối như thế nào?”
Diệp Lộ Uyển thấy Hướng Vi không nổi giận, thuận miệng nói tiếp: “Hẹn anh ta đi xem phim. Mình với anh ta, xem hai người thôi.” Nói xong lại cười khanh khách bổ sung thêm: “Anh ấy là bạn trai cậu, chắc là không từ chối yêu cầu của cậu đâu nhỉ?”
Tỏ vẻ rằng Hướng Vi phải ép buộc Giang Thành đồng ý chuyện này.
Nhị Hắc: Qúa CMN vô sỉ rồi, thực sự đổi mới được ấn tượng về độ vô sỉ của nhân loại của ta rồi.”
Hướng Vi vẫn không nổi giận, vẫn gọi điện cho Giang Thành trước mặt Diệp Lộ Uyển và Lương Phỉ Phỉ, cũng mở loa ngoài.
Điện thoại kết nối thì vang lên tiếng nói của Giang Thành chủ động khai báo hành trình.
“Anh đang lái xe.”
Hướng Vi sững người, hỏi Nhị Hắc: Chủ nhân nhà mày mua xe hồi nào thế?
“……” Nhị Hắc: “Đây là trọng điểm à?”
Hướng Vi:…… Không phải.
Không nghĩ lan man nữa, Hướng Vi nói với Giang Thành: “Thành ca ca, bạn cùng phòng của em muốn hẹn anh đi xem phim, anh với cô ấy hai người đi xem thôi.”
Giang Thành nghe thế thì ngẩn người một chút, sau đó cưng chiều cong môi, dừng xe ở ven đường, tay vẫn để trên tay lái, hơi cụp mắt xuống, dịu dàng nói: “Em gọi lại đi.”
Âm thanh trầm ấm, dịu dàng theo điện thoại vang đến trong phòng kí túc xá. Lương Phỉ Phỉ ngẩn người túm tay Hướng Vi, làm khẩu hiệu: “Qúa mức quyến rũ.”
Hướng Vi cười nhẹ, ngọt ngào gọi một tiếng: “Thành ca ca.”
“Ngoan.” Giang Thành cười tủm tỉm: “Hồi nãy em nói chuyện gì thế?”
Tuy rằng cô biết Giang Thành chắc chắn sẽ giúp cô diễn kịch nhưng vẫn bị từ “Ngoan” kia làm cho đỏ bừng mặt, lại còn đang mở loa ngoài, cái này giống như công khai thể hiện tình cảm vậy.
“Bạn cùng phòng của em muốn hẹn anh đi xem phim. Anh với cô ấy hai người đi xem thôi.” Hướng Vi lặp lại một lần yêu cầu của Diệp Lộ Uyển.
“Được.” Giang Thành sảng khoái đáp.
Diệp Lộ Uyển ngap lập tức vui vẻ, Lương Phỉ Phỉ thì lại lo lắng nhăn mặt.
Hướng Vi vẫn thản nhiên như cũ.
Cô tin tưởng khả năng của Giang Thành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ thoải mái của Giang Thành:
“Nói tên của cô ấy cho anh đi, anh muốn hợp bát tự.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]