Tùy Thất lấy ra Cưa U Minh và Xẻng Bổ Xương từ trong Kho Hàng Tuỳ Thân.
Cô nhìn Giang Trần nói: "Muốn tôi giúp anh, phải trả tinh tế tệ."
Tình cảm không đủ, thì bù tiền bạc vào.
Giang Trần rất dứt khoát: "Cho cô một trăm nghìn, đủ không?"
Người có tiền ra tay đúng là hào phóng.
Tùy Thất vốn chỉ định đòi mười nghìn, lập tức nói: "Được."
Cô dùng Cưa U Minh rạch vài đường trên lớp vỏ cát cứng, dùng Xẻng Bổ Xương đ.â.m vào rồi hất lên, vỏ cát lập tức bong ra từng mảng một.
Tùy Thất xúc đi lớp đất cát trên người Giang Trần, anh ta tự vùng vẫy thoát ra.
Giang Trần ngồi bệt trên cát, há miệng thở dốc: "Suýt nữa thì ngạt c.h.ế.t, cuối cùng cũng sống lại rồi."
Tùy Thất đợi anh ta nghỉ một lúc, sau khi hơi thở gấp gáp đã ổn định lại, lập tức nhét Xẻng Bổ Xương vào tay anh ta: "Nghỉ ngơi đủ rồi thì qua đây cứu người."
Cô dùng Cưa U Minh bổ vỏ cát, Giang Trần dùng Xẻng Bổ Xương xúc đi những mảnh vỏ cát vỡ.
Mỗi khi có một cái đầu lộ ra, Tùy Thất lại hỏi trước một câu: "Cứu mọi người ra ngoài, mười nghìn tinh tế tệ, đồng ý không?"
Tất cả gật đầu như giã tỏi.
Chỉ có Giang Trần đứng bên cạnh là nhảy dựng lên: "Dựa vào đâu mà tôi phải trả một trăm nghìn, trong khi bọn họ chỉ cần trả mười nghìn, cô bắt chẹt người quen sao!?"
Tùy Thất đáp lại: "Đừng nói bậy, một trăm nghìn đó là do anh báo giá, cũng không phải tôi đòi."
Giang Trần thở phì phì nói: "Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/5017552/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.