Rắn hổ mang chợt phát động tấn công, lao nhanh về phía bốn người như tia chớp đen.
Thẩm Úc kéo Tả Thần đang cõng Tùy Thất ra sau lưng mình.
Muội Bảo bước sang ngang về phía trước, cô nhóc giơ cao Xẻng Bổ Xương trong tay, dùng hết sức đập mạnh vào rắn hổ mang đang trườn tới.
"Bốp!"
Một đợt cát vàng bay qua, rắn hổ mang như diều đứt dây bay đi, rơi mạnh xuống bãi cát xa xa, không còn tăm hơi.
Tả Thần nuốt ngụm nước đang ngậm trong miệng xuống: "Muội Bảo giỏi lắm."
Muội Bảo đáp lại bằng ánh mắt "chuyện nhỏ thôi".
Thẩm Úc lại cất Lưỡi Xoáy Độc vừa mới lấy ra.
Tả Thần nhìn sang Thẩm Úc, hỏi: "Tình hình của chị Tùy không nghiêm trọng chứ?"
"Không sao, vài phút nữa sẽ tỉnh lại." Thẩm Úc bước về phía trước: "Đi tiếp thôi."
Thẩm Úc đi trước mở đường, Tả Thần vững vàng cõng Tùy Thất, dẫm lên dấu chân cậu ta để lại, cất bước.
Muội Bảo đi bên cạnh Tả Thần, luôn để ý đến tình hình của Tùy Thất.
Năm phút sau, ngón tay Tùy Thất đặt hờ trên vai trái Tả Thần khẽ động, hơi thở của cô chợt dồn dập, sau đó lại dần ổn định.
Tả Thần không dừng bước: "Tỉnh rồi à?"
Tùy Thất đã tỉnh lại chậm rãi mở mắt ra, cô nhỏ giọng hỏi: "Con rắn kia còn ở đó không?"
Tả Thần cười hai tiếng: "Đã bị Muội Bảo dùng xẻng đập bay rồi."
Tùy Thất thở phào một hơi: "Cái nhà này không thể không có Muội Bảo được."
Tả Thần gật đầu tán thành.
Muội Bảo đi bên cạnh hai người, cười cong cả mắt: "He
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4945175/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.