Liên Quyết không nhìn Tùy Thất, cũng không nhìn tay mình.
Anh cụp mắt, rút ra một tờ khăn ướt: "Dùng cái này đi."
"Được." Tùy Thất nhận khăn ướt bằng hai tay, lau tay Liên Quyết sạch sẽ.
Từ đầu ngón tay đến gốc bàn tay, từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, ngay cả móng tay cũng không bỏ qua.
Khăn ướt có mùi cam, cũng khá thơm.
Sau khi lau xong, Tùy Thất còn ghé sát vào ngửi: "Ừm, thơm lắm."
Lúc này Liên Quyết mới thu tay về.
Sự im lặng dần bao trùm buồng lái của xe chở vật tư số 3.
Tùy Thất ngồi ở ghế phụ, mở chai nước khoáng trong tay uống vài ngụm.
Sau khi cơn khát trong miệng đã dịu đi, cô ho nhẹ một tiếng: "Cái đó, có phải là tôi giật tay anh qua hôn không?"
Liên Quyết đã tự đưa tay mình qua: "… Coi như là vậy đi."
Coi như là vậy đi? Vậy rốt cuộc là phải hay không phải?
Cô không rối rắm quá lâu về vấn đề này, lại hỏi: "Tôi có dùng bạo lực với anh không?"
Lần này Liên Quyết trả lời rất nhanh: "Không có."
"Trạng thái không tỉnh táo của tôi kéo dài bao lâu?"
"6 phút 29 giây."
Đếm giờ chính xác thật.
Tùy Thất dựa vào lưng ghế phụ, sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Cô chỉ nhớ mình tìm nước uống mãi thôi, sao có thể nắm tay Liên Quyết hôn lên chứ?
Tuy trong đầu đang có không ít suy nghĩ đen tối, nhưng về mặt hành động, cô lại rất bảo thủ.
Có thể nói là suy nghĩ như người khổng lồ, nhưng hành động lại như xì trum.
Dám ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4860342/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.