Tùy Thất định quay đầu lại theo phản xạ, nhưng mùi nước khử trùng khác hẳn với mùi linh sam xộc vào mũi, khiến cô dừng động tác.
Cô lập tức nhận ra, người đến là Sâm Việt.
Hơn nữa, chỉ dựa vào một bóng lưng, đối phương đã nhận ra cô.
C.h.ế.t tiệt, tiến sĩ y khoa mà cũng giỏi nhận ra người khác đến vậy sao?! Cô mắng c.h.ử.i trong lòng, không quay đầu lại, sau đó chỉnh lại cổ áo, kéo khóa áo khoác lên, tránh để lộ chip ngụy trang khuôn mặt ở vai và cổ.
Sau khi điều chỉnh nét mặt, cô mới nghi hoặc quay đầu lại.
Sau đó đối diện với ánh mắt trước sau như một của Sâm Việt.
Tùy Thất nhíu mày, ra tay trước: "Anh nhìn cái gì, muốn đ.á.n.h nhau à?"
Cô cố ý hạ thấp giọng, điều chỉnh lại tốc độ nói của mình.
Bước chân Sâm Việt đang đi về phía cô đột nhiên dừng lại: "Cô… cô không phải là người bị lây nhiễm Tùy Thất sao?"
Vẻ mặt Tùy Thất thiếu kiên nhẫn: "Tùy gì Thất gì, không quen."
Cô quay đầu lại, thu tất cả các thùng vật tư trong lò hỏa táng vào Kho Hàng Tuỳ Thân.
Sâm Việt im lặng hai giây, sau đó hỏi: "Trong lò hỏa táng có đồ à?"
Tùy Thất bắt đầu bịa chuyện: "Không có gì, tôi chỉ xem thử xem có tìm được tro cốt của ông bác hai nhà tôi không thôi."
Sâm Việt: "Ông bác hai nhà cô?"
Tùy Thất tiếp tục bịa: "Đúng vậy, ông bác hai nhà tôi được thiêu trong cái lò này."
Sâm Việt: "… Vậy cô tìm thấy chưa?"
Tùy Thất đóng cửa lò lại, xoay người: "Chưa, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4860339/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.