"Không hoảng, chúng ta không hoảng." Tùy Thất vỗ vai Muội Bảo và Tả Thần, vô cùng lạc quan: "Phát hiện vấn đề thì giải quyết vấn đề. Đợi gặp cậu Thẩm rồi, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn."
Cô lại nhìn sang Lục Nhung, hỏi: "Còn bao lâu nữa thì chúng ta đến?"
Lục Nhung: "Khoan hãy nói chuyện với tôi, tôi sẽ bị phân tâm."
Năm hành khách ngoan ngoãn ngậm miệng lại, im lặng ngả nghiêng trong thùng xe.
Bốn mươi phút sau, xe bán tải màu đen dừng lại trước cổng chính của trung tâm y tế Tinh Khải.
Năm hành khách và cả tài xế lập tức đẩy cửa xe ra, chạy sang bên cạnh, không ngừng nôn thốc nôn tháo.
Nhân viên bảo vệ của trung tâm y tế Tinh Khải phải bịt mũi lại.
Năm phút sau, cuối cùng tiếng nôn ọe của đám người cũng dừng lại.
Tùy Thất lấy mấy chai nước từ trong Kho Hàng Tuỳ Thân ra, chia cho mọi người súc miệng.
Lục Nhung quá căng thẳng, hai tay nắm chặt vô lăng đến mức mỏi nhừ, không cầm nổi chai nước khoáng.
Tùy Thất cầm chai nước cho cô ta uống, Phong Linh và Hàn Yên mỗi người nắm một tay cô ta để xoa bóp.
Muội Bảo xoa eo cho cô ta, Tả Thần dùng cánh tay máy đ.ấ.m vai cho cô ta.
Tùy Thất đợi Lục Nhung uống nước xong, chân thành nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chị Nhung, chị vất vả rồi."
Lục Nhung lắc đầu: "Mọi người mới vất vả, kỹ thuật lái xe của tôi quá nát, sau này tôi không bao giờ lái xe nữa."
Muội Bảo vội nói: "Không phải nát đâu, cái này gọi là có phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4701881/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.