Sau khi cửa điện tử và lồng sắt trong phòng kín được mở ra, người đầu tiên phản ứng lại là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi.
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333
Ông ta đằng đằng sát khí lao ra khỏi cửa, thẳng tiến về phía ký túc xá của nhân viên Cuồng Chiến Trong Lồng Xác.
Tả Thần túm lấy ông ta: "Bọn tôi đến để cứu các người, đi theo bọn tôi là có thể chạy thoát."
Người đàn ông đó quay lại, trong mắt đầy vẻ hận thù: "Tôi vốn là một người bị lây nhiễm, ra ngoài rồi cũng chỉ có một con đường c.h.ế.t, tôi không sống nổi, những kẻ không coi tôi là người cũng đừng hòng sống!"
Ông ta gỡ tay Tả Thần ra: "Cảm ơn các người đã cho tôi cơ hội báo thù, mau đi đi."
Nói xong, đối phương không ngoảnh đầu lại, chạy về phía cuối hành lang.
Theo sau ông ta, là rất nhiều người gầy gò ốm yếu và những con robot tàn tạ cũ nát.
Chỉ có chưa đến mười người chịu đi theo Tả Thần và Phong Linh.
Phong Linh nhìn vào trong phòng kín, vẫn còn năm người nằm bất động trong lồng sắt.
Cô nàng sốt ruột nói: "Mọi người mau ra đây!"
Nhưng những người này không có phản ứng nào, ánh mắt trống rỗng tê dại, không thấy sự sống, không thấy cái c.h.ế.t, chỉ có một khoảng hư vô.
Tả Thần quyết đoán nói: "Không cần gọi nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4692243/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.