Tùy Thất thoát khỏi giao diện trò chuyện, thông tin trên chip dữ liệu cũng đã đọc xong.
Cô sao chép tất cả các tệp vào quang não của mình.
Sao chép xong, Tùy Thất rút chip dữ liệu ra, gọi robot nhỏ đến, đặt lại vào khoang lưu trữ của nó.
Vật lộn cả buổi sáng, Tùy Thất có hơi đói bụng.
Cô chọc vào cánh tay của robot nhỏ: "Đói rồi."
Robot nhỏ lập tức nói: "Để tôi đi chuẩn bị thức ăn cho ngài."
Tùy Thất dặn dò: "Đừng lấy thịt."
Trong hai mươi mốt ngày này, cô không muốn thấy bất kỳ loại thịt nào nữa.
Robot nhỏ gật đầu: "Tôi sẽ chuẩn bị cho ngài một ít rau."
"Ừm, đi đi."
Robot nhỏ đi nấu cơm, Tùy Thất lại ngồi trên ghế sô pha thêm một lúc.
Hàn Yên tắm xong, bước ra từ trong phòng tắm.
Lúc này Tùy Thất mới nhìn rõ dáng vẻ của cô bé.
Khung xương mảnh mai, ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay.
Cặp mắt hạnh tròn xoe khiến cô bé có thêm mấy phần ôn hòa vô hại.
Tùy Thất vỗ vào vị trí bên cạnh mình, đối phương hiểu ý đi tới ngồi xuống.
Tùy Thất thân thiện tự giới thiệu: "Chào em, chị tên là Tùy Thất."
"Chào chị, em tên là Hàn Yên. Hàn trong lạnh lẽo, Yên trong yên nhiên." Cô bé xoắn góc áo, giọng nói lí nhí.
"Hai ngày nữa chị sẽ rời khỏi đây, em có dự định gì không?" Tùy Thất hỏi thẳng.
Hàn Yên sững sờ một lúc, ánh mắt trống rỗng: "Người nhà của em đã c.h.ế.t hết rồi, em cũng bị lây nhiễm virus nấm đen, không sống được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4686091/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.