Thẩm Úc ngồi dậy: "Thử thách ở Tinh cầu Tịch Tức lần này, có lẽ Tống Dữ không qua được."
"Đúng là có khả năng lắm." Tả Thần đăm chiêu: "Lần trước khi gửi t.h.u.ố.c tiêm cho anh Diễn, chúng ta có hỏi chuyện Tiểu Dữ, anh Diễn vẫn chưa trả lời."
Vẻ mặt Thẩm Úc nặng nề: "Tình huống xấu nhất là, bệnh tình của Tống Dữ đã chuyển biến tệ đi, phải tiêm lại năm liều chỉnh sửa gen."
Muội Bảo lo lắng nhíu chặt mày, mở quang não định gửi tin nhắn cho Tống Diễn.
Tùy Thất ngăn cô nhóc lại: "Muội Bảo, khoan đã."
Cô nghiêm túc nói: "Nếu thật sự như lời cậu Thẩm nói, vậy chắc chắn anh Diễn đang rất cần tiền, chi bằng bốn chúng ta góp lại, chuyển thêm cho anh Diễn một ít đi?"
Tả Thần xoay người ngồi dậy: "Tôi cũng đang có ý này đây."
Thẩm Úc cũng gật đầu: "Được."
Muội Bảo càng hào phóng hơn: "Em không có việc gì cần dùng đến tiền, có thể đưa hết tiền để anh Tiểu Dữ chữa bệnh."
Tùy Thất nựng má cô nhóc: "Muội Bảo của chúng ta giỏi quá đi."
Tùy Thất vào hộp thoại của Tống Diễn, gửi yêu cầu gọi video toàn cảnh.
Cho đến giây cuối cùng trước khi tự động ngắt, đối phương mới nhận cuộc gọi.
Khuôn mặt vừa tiều tụy vừa mệt mỏi của Tống Diễn xuất hiện trước mặt bốn người, sau lưng là bức tường trắng bệch.
Thẩm Úc vừa nhìn đã nhận ra khung cảnh sau lưng là bệnh viện, cậu ta hạ giọng hỏi: "Anh Diễn, anh đang ở bệnh viện sao?"
"Ừm."
Giọng Tống Diễn khàn khàn, tóc tai rối bù, môi khô nứt nẻ, hốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4652495/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.