Duby phấn khích lao vào n.g.ự.c Tùy Thất: "Chủ nhân! Em nhớ chị lắm!"
Dù biết đây chỉ là hình chiếu ảo của Duby, Tùy Thất vẫn vô thức đưa tay ra đón, hai tay xuyên thẳng qua cơ thể cô bé, ôm vào khoảng không.
Nhưng nụ cười trên môi Tùy Thất không hề tan đi, cô ôm hờ Duby: "Mẹ cũng nhớ con lắm, con gái của mẹ!"
Muội Bảo ghé lại gần hỏi: "Duby, còn chị thì sao, có nhớ chị không?"
Duby rời khỏi n.g.ự.c Tùy Thất, ôm lấy Muội Bảo: "Đương nhiên là nhớ chị Muội Bảo rồi!"
Muội Bảo vui vẻ lắc cái đầu nhỏ: "Chị còn tưởng hôm nay không gặp được em nữa chứ."
Duby thì thầm: "Em thấy yêu cầu kết bạn của chủ nhân, đã lén dùng tài khoản phụ để kết bạn đó."
Muội Bảo lập tức khen: "Giỏi quá!"
Tả Thần dựa vào người Thẩm Úc, cười nhìn Duby: "Duby nhỏ, khi gặp bọn anh, em tính phí thế nào vậy?"
Duby chớp mắt: "Người khác thì mỗi tiếng mười nghìn tinh tế tệ, còn mọi người chỉ cần một trăm tinh tế tệ mỗi tiếng thôi."
Tùy Thất vô cùng ngạc nhiên: "Rẻ vậy sao!"
Thế thì dùng 7 triệu 30 nghìn tinh tế tệ làm phí gặp mặt Duby là quá đủ dùng rồi.
Duby đắc ý hất cằm nhỏ lên: "Đây là phúc lợi mà em phải nịnh sếp mấy ngày mới xin được cho mọi người đó, lợi hại không."
Tùy Thất lắc đầu kinh ngạc: "Con gái, sau khi nâng cấp, quả nhiên con đã khác hẳn đi, ngày càng giống người thật hơn rồi, làm mẹ cũng phải nhìn bằng con mắt khác đấy."
Muội Bảo khen ngợi: "Duby giỏi quá."
Duby
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4647126/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.