Tùy Thất nhìn xuống mặt biển d.a.o động, trong lòng vẫn không kiểm soát được dấy lên từng cơn sợ hãi.
Nhưng Lâm Hành Trạch ngồi xổm bên cạnh đang tha thiết nhìn cô.
Trong mắt Lâm Hành Xuyên và Lâm Hành Tuyết cũng đầy vẻ sốt ruột và mong chờ.
Dưới biển còn có hai mạng người đang đợi cô cứu, cô không thể lùi bước.
Tùy Thất nhắm mắt lại, tự làm công tác tư tưởng cho mình.
Tùy Thất, bây giờ mày không còn là con người nữa, mày là một con cá!
Nước không thể làm c.h.ế.t đuối một con cá!
Mày là một con cá dũng cảm!
Mày là một con cá kiên cường!
Nhảy thôi!
Hai chân vừa mới rời khỏi mặt đất 1 cm, Liên Quyết sau lưng cô đột nhiên thốt ra một câu: "Cô sợ nước."
Giọng điệu vô cùng chắc chắn.
…
Tùy Thất hoàn toàn ỉu xìu, bất lực quay đầu: "Làm sao anh nhìn ra được vậy?"
Liên Quyết nhìn Tùy Thất, chậm rãi chớp mắt: "Dùng mắt nhìn ra."
Hay lắm, hoàn toàn không phản bác được.
Liên Quyết xắn tay áo lên hai nấc, để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn.
Anh tùy ý gảy nhẹ vùng da bên trên cổ tay, như thể đang gảy sợi dây vô hình nào đó.
Ngay sau đó hai ngón tay chụm lại kéo nhẹ, một sợi dây tơ màu xanh nước biển dày cỡ ngón tay từ từ được rút ra.
Một đầu ở trong tay anh, đầu còn lại vẫn chôn sâu trong da cổ tay anh.
"Shhh." Đội Trốn Khỏi hít bốn ngụm khí lạnh.
"Đây là cái gì vậy?" Tùy Thất nhìn đến nhíu mày: "Cứ thế rút thẳng ra, không đau sao?"
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640535/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.