Ba người không dám chậm trễ, lập tức trèo lên, ôm chặt thân rắn.
Tả Thần ở phía trước, Tùy Thất ngồi giữa, Thẩm Úc ở cuối cùng.
Sau khi xác nhận ba người đã ngồi vững, Tùy Thất cao giọng nói: "Hành Tuyết, chúng tôi sẵn sàng rồi."
Mãng xà khổng lồ nghe tiếng chuyển động, như một tia chớp trắng, lướt đi vun vút giữa đám cỏ dại úa vàng.
Tùy Thất vùi đầu vào giữa lớp vảy chỉ cảm nhận được từng cơn gió rít qua tai, chẳng mấy chốc, mãng xà trắng đang nhanh chóng lướt đi đã dừng lại.
"Đến rồi, ở ngay trong hang động phía trước."
Ba người nhẹ nhàng trèo xuống thân rắn.
Tùy Thất vừa đứng thẳng người, đã nghe Lâm Hành Tuyết thấp giọng nói: "Tôi không thể ở bên ngoài quá lâu, về trước đây."
Cô vừa định mở miệng ngăn cản, bên cạnh lại truyền đến tiếng nôn ọe vang lên từng đợt.
"Ọe~ ọe~"
Mặt nạ dưỡng khí của Thẩm Úc bị kéo xuống cằm, cậu ta cúi gập người nôn khan một lúc: "Ngại quá, tôi không biết mình bị say rắn."
Lâm Hành Tuyết: "…"
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333
Thấy đối phương lại sắp nhanh chóng trườn đi, Tùy Thất vội nói: "Khoan đã."
Mãng xà trắng chậm rãi xoay người lại, giá trị dị hóa cao đến 97 trên đỉnh đầu bắt mắt lạ thường.
Tùy Thất không khỏi nhớ lại câu nói kia của Đằng Tam: "Người thú dạng rắn thì vảy trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640522/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.