Muội Bảo dụi mắt, xem xong tin nhắn lập tức xuống giường mang giày: "Em đi báo cho bốn chị gái đây."
Muội Bảo lon ton chạy đến căn nhà đá đối diện, gõ cửa: "Các chị ơi, các chị còn thức không?"
Mấy người Đằng Nhất vốn không ngủ, ai nấy đều đang chờ tin tức, nghe thấy tiếng gõ cửa, bọn họ lập tức mở cửa, mời Muội Bảo và Thẩm Úc vào.
Hiện tại bốn người đều mang hình dạng nữ giới, Thẩm Úc đứng bên ngoài, sau khi xác nhận đã tiện vào, mới cụp mắt bước qua cửa.
Đằng Nhị và Đằng Tam ngồi bên giường đá, Thẩm Úc mắt nhìn thẳng tiến lên trước, lấy ra thuốc tiêm tối ưu hóa gen, nhanh chóng tiêm xong cho hai người.
Muội Bảo ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Các chị ơi, các chị cảm thấy thế nào rồi?"
Khóe miệng luôn mím chặt của Đằng Tam khẽ cong lên: "Cảm giác như bản thân có thể sống thêm một năm nữa vậy."
Muội Bảo cũng cười, hai mắt cong cong: "Đợi sau khi giá trị dị hóa hoàn toàn được loại bỏ, các chị còn có thể sống thêm rất nhiều năm nữa đó."
Đằng Tam đưa tay ra, khẽ vuốt má Muội Bảo: "Ừm, cảm ơn các em."
"He he, không có chi ạ." Muội Bảo mềm giọng đáp.
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333
Tầm mắt Thẩm Úc lướt qua đỉnh đầu Đằng Nhị và Đằng Tam, thấy giá trị dị hóa của hai người đã giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640519/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.