Ánh mắt anh lướt qua Tùy Thất, rơi vào cây gậy trong tay cô: "Gậy chống, còn nữa không?"
"Tạm thời chỉ có một cây này thôi."
Cô nghĩ ngợi, nói: "Đợi khi nào tôi có cây thứ hai, sẽ gửi qua cho anh trên trung tâm giao dịch."
Liên Quyết khẽ gật đầu: "Ừm, cảm ơn."
Bốn người cứ thế tách nhau ra.
Tùy Thất và Muội Bảo đi trên con đường nhỏ đầy sỏi đá, hai bên đường mọc đầy cỏ dại úa vàng thưa thớt, vài cây khô quắt mọc xen kẽ.
Sự phát triển của thực vật không thể tách rời khỏi oxy, nhưng nồng độ oxy quá cao ngược lại sẽ phá hủy tế bào thực vật, ức chế sự phát triển, khiến rễ của chúng bị tổn thương, làm lá úa vàng.
Tùy Thất nhìn cảnh tượng không chút sức sống trước mắt, có chút ngẩn ngơ.
Cô nghĩ đến cả một giỏ tre đầy cỏ xanh tươi và những quả mọng đỏ.
Cũng không biết anh em nhà họ Lâm đã tìm kiếm bao lâu trong khung cảnh hoang vu trước mắt.
Lần sau gặp mặt, phải làm thêm nhiều đồ ăn ngon cho họ mới được.
Cô một tay chống gậy, một tay dắt Muội Bảo, nhắm thẳng mục tiêu đi về phía cái cây lớn màu xám tro còn xem như vững chãi.
"Lời chúc phúc của búp bê gỗ" đang phát huy tác dụng, cô có thể cảm nhận được vật tư xung quanh cái cây lớn kia.
Hai người bắt đầu tìm kiếm kỹ lưỡng xung quanh cái cây, cắm đầu tìm một lúc lâu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Cho đến khi Tùy Thất vô tình cạy ra một miếng vỏ cây khô quắt, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640512/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.