Hai người không hẹn cùng ngừng nói chuyện, ngầm hiểu ý nhau đi đến bóng râm do ngôi nhà đối diện hắt xuống, men theo bóng râm mát mẻ kia, tiến về phía trước.
Tùy Thất dắt Duby, Liên Quyết luôn giữ khoảng cách một mét, đi theo sau một người một búp bê gỗ.
Để giữ sức, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa.
Nhưng Tùy Thất có thể cảm nhận được, thỉnh thoảng ánh mắt của Liên Quyết lại liếc sang người hầu nhỏ bên cạnh cô.
Ở lần thứ ba anh nhìn Duby, Tùy Thất lấy ra một chiếc mũ theo phong cách Lolita giống hệt của Duby từ trong kho, đưa cho Liên Quyết phía sau.
"Hình như anh rất thích mũ của Duby."
Liên Quyết nhìn chiếc mũ ren đính nơ bướm màu đỏ, không hề do dự chút nào, lịch sự nhận lấy: "Cảm ơn."
Tùy Thất vốn chỉ định khéo léo nhắc nhở đối phương đừng nhìn chằm chằm vào Duby nữa: "…"
Người phụ nữ mất đi một chiếc mũ xinh đẹp quyết định im lặng.
Hai bên một trước một sau im lặng đi đường, đến một ngã ba chữ T, Tùy Thất rẽ phải theo bản năng.
Liên Quyết phía sau cũng rẽ phải theo cô.
Tùy Thất lặng lẽ đi chậm lại, hỏi: "Đội trưởng Liên cũng đi hướng này sao?"
Liên Quyết: "Ừm."
Cô không nói gì thêm, theo trực giác rẽ trái, đi thẳng rồi lại rẽ phải. Vào một khách sạn ba tầng có tường ngoài màu nâu.
Ngay khoảnh khắc bước vào, Tùy Thất đã ngửi thấy mùi cũ kỹ nồng nặc, tầng tầng lớp lớp mạng nhện trắng xóa giắt trên trần nhà, ở chỗ chân tường lại chất đống bụi bặm dày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640448/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.