Tùy Thất cầm lấy cặp lồng cơm trong tay Lục Nhung, múc đầy một bát cả thịt lẫn canh.
"Đây, cho cô."
Lục Nhung ôm lấy đồ ăn nóng hổi trong tay, ngơ ngác đi về, phía sau Tùy Thất thò đầu ra khỏi cửa khóa kéo, nhắc nhở: "Đừng quên thẻ mua sắm hai trăm tám mươi ngàn của tôi đấy."
Lục Nhung tự cho là mình không bị nhận ra, sắc mặt lập tức đỏ bừng, trên đầu bốc lên hơi nóng xấu hổ, chạy về phía đồng đội.
...
Trên bàn ăn có thêm bốn người, nguyên liệu giảm đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mười đôi đũa bay tới bay lui như đánh nhau, quét sạch mọi thứ như gió cuốn mưa rền.
Tùy Thất ăn no là buồn ngủ, tay phải chống cằm, nhìn Liên Quyết bên cạnh: "Đội trưởng Liên, ăn xong chưa?"
"Ừm." Liên Quyết khẽ đáp: "Cảm ơn đã chiêu đãi."
"Khách sáo rồi." Cô cúi đầu ngáp một cái: "Ăn xong rồi thì mời đi cho, chúng tôi phải nghỉ ngơi."
Bốn người Đội Săn Lùng Hoang Dã: … Thẳng thắn như vậy sao? "Tôi không ra ngoài." Bùi Dực vì chiếc lều ấm áp mà từ bỏ đội của mình: "Xin lỗi anh Liên, tối nay tôi là Bùi Dực của đội Trốn Khỏi."
"Cậu mơ đẹp quá nhỉ." Tay của Tả Thần vượt qua người Thẩm Úc, vỗ vào gáy Bùi Dực: "Đội chúng tôi không nhận đồ ngốc."
"Tôi, không, hề, ngốc, chút, nào!" Bùi Dực ôm đầu, gằn từng chữ tự biện minh cho mình.
"Vậy còn bọn họ thì sao?" Cậu ta chỉ vào hai anh em Tống Diễn, tức giận nói: "Bọn họ đủ thông minh nên mới được ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640433/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.