Sáng hôm sau tỉnh dậy, đám sương độc xanh đen dày đặc đã cách lều bọn họ chưa đến hai trăm mét.
Tùy Thất cất toàn bộ lều vào Kho Hàng Tuỳ Thân, đám người nhanh chóng đặt chân lên ván trượt, điên cuồng chạy trốn khỏi sương độc.
Ngày thứ hai mươi sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, nhiệt độ -61 độ C, số người chơi còn sống sót: 893 người.
Ba giờ chiều, sáu người Tùy Thất thuận lợi đến khu vực an toàn cuối cùng: một hồ băng rộng lớn.
Khi bọn họ đặt chân lên mặt băng xanh lam dày cộp, hơn một trăm người chơi đã đến đây từ trước, hoặc công khai hoặc ngấm ngầm đưa mắt sang nhìn, vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Mẹ nó, là hồ băng!" Đuôi lông mày Tả Thần nhướng lên rất cao: "Chị Tùy, có thể lấy thiết bị câu cá trên băng của chúng ta ra dùng rồi."
Nhưng Tùy Thất đã không còn nghe thấy anh ta nói gì nữa, trong mắt chỉ có mặt băng phẳng lặng trơn nhẵn mà rắn chắc: "Thật quá hoàn hảo."
"Hửm?" Tả Thần nghi ngờ hỏi: "Cái gì quá hoàn hảo cơ?"
Cô tháo ván trượt ra, nhấc chân vung tay, xoay eo lắc hông, mấy người phía sau nhìn đến ngây người.
"Chị Tùy…" Thẩm Úc do dự lên tiếng: "Đang chuẩn bị cho việc câu cá trên băng sao?"
Tả Thần lắc đầu: "Tâm tư của chị Tùy, cậu đừng đoán."
Chỉ thấy sau khi khởi động làm nóng người xong, Tùy Thất chạy nhanh về phía trước vài bước, chân phải dùng sức đạp về sau một cái, chân trái thuận thế tiến về phía trước, lợi dụng quán tính của cơ thể mượt mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640431/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.