Tùy Thất thật sự không ngờ, người cuối cùng thành công tốt nghiệp lại là Tả Thần trông có vẻ không giỏi khoản thủ công nhất.
Ngón tay của anh ta linh hoạt đến bất ngờ, học cũng rất nhanh, tuy tốc độ vẫn chưa bằng cô, nhưng kỹ thuật tinh xảo, mũi đan đều đặn.
Tùy Thất vui mừng khen ngợi: "Anh Thần, anh rất có năng khiếu đấy."
Kim đan trong tay Tả Thần bay múa, anh ta gật đầu nói: "Nhan sắc là ưu điểm không đáng kể nhất của tôi mà."
Kỹ thuật của Muội Bảo và Thẩm Úc thì tệ như nhau, sai mũi, tuột mũi, mũi đan lộn xộn, khó có thể đảm đương trọng trách đan len.
Cuối cùng, Tùy Thất và Tả Thần ngồi cạnh nhau dưới ánh đèn, thoăn thoắt đan găng tay, thỉnh thoảng còn ghé sát vào nhau thấp giọng bàn bạc mấy câu.
Thẩm Úc học nghề thất bại quay về bên đống lửa, tiếp tục công việc thêm củi của mình.
Muội Bảo thì cười hì hì ôm cuộn len, phụ trách kéo len thả len cho hai nghệ nhân.
...
Đan từ chiều đến tối, Tùy Thất thành công đan cho Muội Bảo một đôi găng tay đeo cổ, cô nhóc Muội Bảo đeo vào rồi thì không nỡ tháo ra nữa.
"Oa! Đã mềm mại lại còn ấm áp nữa." Cô nhóc lấy tay ôm mặt, hai mắt cong cong nói: "Em thích lắm."
Tùy Thất cười xoa đầu cô nhóc một lúc lâu.
Tác phẩm trong tay Tả Thần đã hoàn thành được hơn phân nữa, đan cả buổi chiều, bụng đã đói đến reo lên.
"Đan thứ này cũng khá mệt người đấy." Anh ta nhắm mắt dựa vào vách đá: "Ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640420/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.