Tả Thần buông sợi dây xích thép đang quấn quanh cổ Trần Tự ra, vỗ vai trái đối phương: "Anh bạn à, đã gà rồi thì phải luyện nhiều vào."
Trần Tự đen mặt đi đến bên Liên Quyết, nhận lấy một tuýp gel làm lành vết thương nhanh từ tay đội trưởng rồi bôi lên vết thương của mình, giá trị sinh mệnh giảm xuống 33 cuối cùng cũng ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm: "Suýt nữa thì mất mạng rồi."
Liên Quyết cụp mắt thản nhiên nói: "Về luyện thêm."
Trần Tự: "…"
Tùy Thất thu hết hành động biến thuốc ra từ hư không của Liên Quyết vào mắt, cô chớp mắt, cùng đồng đội vây thành một vòng tròn, nhỏ giọng nói: "Mọi người có thấy không?"
"?" Khuôn mặt của Tả Thần và Muội Bảo đỏ bừng vì lạnh cóng, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Chỉ có Thẩm Úc khẽ gật đầu, nói: "Liên Quyết cũng có không gian lưu trữ."
"Cái gì!?" Tả Thần nhỏ giọng kinh ngạc: "Sao hai người lại phát hiện ra?"
Muội Bảo liếc nhìn bốn người Liên Quyết đang điều trị, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ: "Em biết rồi!"
"Vừa rồi bọn họ cũng cướp được vật tư, nhưng thùng gỗ lại biến mất, có phải cũng giống như chị Tùy, cất vào kho rồi không?"
"Vẫn là Muội Bảo nhà ta thông minh." Tùy Thất chấm nhẹ vào chóp mũi của cô nhóc: "Nhưng của anh ta không nhất định là kho hàng, rất có thể là tủ lạnh cỡ lớn."
Cuối cùng Tả Thần cũng phản ứng lại: "Thì ra là vậy, tôi còn tưởng bọn họ không cướp được gì chứ."
Nói xong anh ta lại có chút không hiểu nhìn Tùy Thất, hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640412/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.