"Không vội, trước tiên chúng ta cứ tranh thủ lúc trời còn sáng, tìm chút thức ăn và nước uống đã." Nói đến đây, Tùy Thất khẽ dừng lại hai giây, mới nói tiếp: "Câu hỏi trong phần thi đáp đúng có thưởng kia, đáp án mà tôi viết, là mưa bão."
Ba người còn lại nghe vậy, đều sững sờ.
Phía sau lại truyền đến tiếng cười lạnh quen thuộc: "Tùy Thất, cô nói dối mà không thèm soạn trước luôn sao?"
Đội Phá Hiểu của Lâm Phong cách đội Trốn Khỏi rất gần, trên phi thuyền anh ta bị Tùy Thất chọc tức không nhẹ, khó khăn lắm mới nắm được cơ hội trả thù, nhân cơ hội lập tức công kích điên cuồng.
"Tinh cầu Sa Nham nổi tiếng là khô hạn, xác suất mưa ở đây còn thấp hơn cả xác suất tôi thích cô nữa đấy, làm đồng đội của cô thật đáng thương, còn bị cô lừa gạt."
Tùy Thất cạn lời nhìn trời, nguyên chủ đúng là một người lúc nào cũng nghĩ đến yêu đương có mắt nhìn cực kém.
Đuôi lông mày của Tả Thần nhướng lên: "Sao thế, lại đến tặng thẻ mua sắm cho bọn này sao?"
Thẩm Úc bước lên một góc xéo, ánh mắt trầm xuống: "Muốn chết?"
Bản thân cậu ta vốn đã tràn ngập vẻ u ám, lúc này mặt mày trầm xuống lại mang theo mấy phần hung ác, khí thế còn mạnh hơn Tả Thần cao hơn cậu ta nửa cái đầu đến hai phần.
Tùy Thất đang định mở miệng đuổi Lâm Phong đi, lại thấy nụ cười trên mặt Muội Bảo biến mất không còn tăm hơi, xoay người một cái là lập tức ra đòn, nhấc chân đá về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640393/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.