"Anh Gia Thành, anh đang nói gì thế?" Cung Tư Mỹ sững sờ, sau khi định thần lại, hai mắt cô ta rưng rưng, nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt không thể tin nổi. "Cung Tư Mỹ, chúng ta chia tay đi!" Lưu Thiên Hàn lặp lại câu nói vừa rồi, trầm ngâm chốc lát, anh nói tiếp: "Cung Tư Mỹ, tôi xin lỗi." "Anh Gia Thành, anh đang đùa với em phải không?" Cung Tư Mỹ cố gắng nén nước mắt, nặn ra một nụ cười, tiến đến kéo tay Lưu Thiên Hàn: "Anh Gia Thành, em biết chắc chắn anh chỉ đang nói đùa với em thôi!" "Anh Gia Thành, anh từng nói sẽ chăm sóc em cả đời cơ mà, sao anh có thể chia tay với em được! Anh Gia Thành, anh đừng đùa em nữa được không? Đùa như vậy không vui chút nào." Ánh đèn lờ mờ hắt lên gương mặt nhỏ nhắn của Cung Tư Mỹ, khiến gương mặt kiêu kỳ ấy càng trở nên thanh thoát, nhu mì như ánh trăng. Trong mắt cô ta có lấp lánh ánh nước, sóng sánh long lanh, xinh đẹp rung động lòng người, cộng thêm lời cầu xin đầy hèn mọn ấy, không một người đàn ông nào có thể kháng cự nổi. Đáng tiếc là khung cảnh đẹp như vậy lại chẳng có tác dụng gì đối với Lưu Thiên Hàn, ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa thờ ơ lướt qua gương mặt Cung Tư Mỹ: "Cung Tư Mỹ, tôi không muốn lừa mình dối người thêm nữa." "Anh Gia Thành, anh nói vậy là sao? Cái gì mà lừa mình dối người?" Cung Tư Mỹ sợ mình mất bình tĩnh sẽ khiến Lưu Thiên Hàn ghét mình, cô ta miễn cưỡng đè nén uất ức trong lòng, tủi thân nói: "Anh Gia Thành, anh thấy em không đủ tốt phải không? Anh Gia Thành, cho em thêm một cơ hội nữa thôi, em sẽ cố gắng trở thành mẫu người mà anh thích." "Cung Tư Mỹ, cô rất tốt." Trong mắt của Lưu Thiên Hàn thoáng qua một chút áy náy: "Là tôi không tốt. Tôi yêu người khác rồi." Cung Tư Mỹ ngẩn ra, mọi tia hy vọng trong đôi mắt đều vụt tắt. Không cần hỏi cô ta cũng biết, người Lưu Thiên Hàn yêu chính là Nhan Nhã Tịnh. Cung Tư Mỹ căm hận! Căm hận đến nỗi cả người run rẩy, cô ta bày mưu tính kế đủ kiểu, tại sao vẫn không thể sánh bằng Nhan Nhã Tịnh! "Anh Gia Thành, kể cả trong lòng anh có người khác thì em cũng không để bụng đâu, em cầu xin anh đấy, anh đừng rời bỏ em có được không?" Thấy Lưu Thiên Hàn định đi, Cung Tư Mỹ ra sức níu lấy tay anh, không cho anh rời đi. "Cung Tư Mỹ, làm vậy là không công bằng với cô." Ngừng lại một chút, Lưu Thiên Hàn nói tiếp: "Hơn nữa, nếu tôi đã thích ai đó thì tôi sẽ một lòng một dạ. Cung Tư Mỹ, tôi xin lỗi, là tôi có lỗi với cô. Đừng lãng phí thời gian dành cho tôi nữa, sau này cô sẽ gặp được người tốt hơn." "Không đâu!" Cung Tư Mỹ mất bình tĩnh gào lên: "Không đâu! Sẽ không gặp được đâu! Anh Gia Thành, anh chính là người đàn ông tốt nhất trong lòng em rồi, cả đời này em chỉ cần anh thôi! Anh Gia Thành, anh không cần em nữa, anh đi tìm Nhan Nhã Tịnh, đó mới là sự bất công lớn nhất đối với em!" Giọng Cung Tư Mỹ dần trở nên yếu ớt: "Anh Gia Thành, em cầu xin anh, đừng vứt bỏ em được không? Em thật sự rất thích anh, không có anh, em không sống nổi. Anh Gia Thành, anh đừng chia tay em mà, coi như anh thương hại em đi, có được không?" "Cung Tư Mỹ, trên đời này, không có ai rời bỏ ai thì sẽ không sống nổi." Lưu Thiên Hàn bước tiếp ra khỏi phòng: "Cung Tư Mỹ, giữ gìn sức khỏe!" "Anh Gia Thành, em không cho phép anh đi!" Cung Tư Mỹ bước vội đến trước mặt Lưu Thiên Hàn, cô ta chỉ vào vết sẹo trên bụng mình: "Anh Gia Thành, anh nhìn đi! Vết sẹo này là vì cứu anh đấy!" "Lần đó vì cứu anh mà bụng em gần như bị đạn bắn xuyên qua, tử cung của em bị tổn thương nghiêm trọng, sau này rất có thể sẽ không được làm mẹ nữa, anh Gia Thành, anh nhìn em đi, nhìn em đi!" "Em vì anh mà đánh đổi biết bao nhiêu thứ, em vì anh mà làm tất cả mọi chuyện, tại sao anh lại bị Nhan Nhã Tịnh mê hoặc, không thèm để ý đến em!" Những giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt Cung Tư Mỹ, hệt như chuỗi ngọc bị đứt đoạn, thấy tầm mắt Lưu Thiên Hàn dừng trên vết thương của mình, nước mắt cô ta càng rơi nhiều hơn. "Anh Gia Thành, vì anh mà em không màng đến tính mạng của mình, còn Nhan Nhã Tịnh thì sao, cô ta đã làm được gì cho anh? Trong lòng cô ta hoàn toàn không có anh, cô ta theo đuổi anh, bám lấy anh chỉ vì vẻ bề ngoài của anh giống hệt với anh Cửu thôi! Anh Gia Thành, Nhan Nhã Tịnh chỉ xem anh là kẻ thế thân mà thôi!" "Chỉ có mình em, trên đời này chỉ có mình em là thật lòng với anh! Em thà hy sinh mạng sống của mình để anh được sống tốt! Anh Gia Thành, anh đừng hiểu lầm, không phải em muốn lôi chuyện ơn nghĩa ra để bắt anh báo đáp, chỉ là em sợ sẽ mất anh thôi!" "Cung Tư Mỹ, món nợ ân tình tôi nợ cô, tôi nhất định sẽ trả." Lưu Thiên Hàn dời tầm mắt khỏi vết sẹo của Cung Tư Mỹ: "Nhưng vẫn phải chia tay!" Cung Tư Mỹ cười trong cay đắng, cô ta đứng đơ tại chỗ, giọng nói vừa đáng thương vừa bất lực: "Anh Gia Thành, anh thích Nhan Nhã Tịnh đến vậy sao? Thích đến nỗi ngay cả bản thân bị cô ta xem như thế thân của anh Cửu, anh cũng không bận tâm?" Lưu Thiên Hàn bất giác cau mày, một người cao ngạo như anh dĩ nhiên không muốn làm kẻ thế thân của người khác. Nhưng Nhan Nhã Tịnh đã nói anh là anh, không thể thay thế, cô yêu con người anh chứ không phải yêu thế thân của ai đó. Đã quyết định đến với Nhan Nhã Tịnh thì tất nhiên anh sẽ tin tưởng cô. "Cung Tư Mỹ, Nhan Nhã Tịnh sẽ không bao giờ xem tôi là kẻ thế thân, tôi tin cô ấy!" Nghe từng câu từng chữ khẳng định chắc nịch của Lưu Thiên Hàn, trong nháy mắt trái tim Cung Tư Mỹ buốt giá đến nỗi thay hình đổi dạng. Anh tin tưởng Nhan Nhã Tịnh đến vậy sao? Tin đến nỗi cô ta nói đại một câu, anh cũng tin tưởng tuyệt đối? Phải rồi, anh rất tin tưởng Nhan Nhã Tịnh. Lần trước cô ta thuê người hãm hại Nhan Nhã Tịnh, thậm chí tự làm mình bị thương nặng mà anh vẫn không tin là Nhan Nhã Tịnh cho người hại cô ta. Mắt Cung Tư Mỹ ngấn lệ, nhìn bóng dáng Lưu Thiên Hàn dứt áo rời đi. Chốc lát sau, cô ta ra sức lau khô nước mắt. Anh rất tin tưởng Nhan Nhã Tịnh chứ gì? Cô ta muốn nhìn xem đến khi anh tận mắt chứng kiến Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng bắt tay phản bội mình, anh còn tin tưởng Nhan Nhã Tịnh được nữa không! Nghĩ vậy, trong đôi mắt đầy hận thù của Cung Tư Mỹ cuối cùng cũng lộ ra ý cười. Cô ta xoay người, cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại. Hôm nay là kỷ niệm năm năm ngày cưới của Liễu Đào và Phí Nam Châu. Liễu Đào xong việc ở chỗ đoàn phim và về nhà từ sớm, làm một bữa ăn thịnh soạn cho anh ta, muốn cùng anh ta vui vẻ trải qua kỷ niệm ngày cưới lần cuối. Tối nào Phí Nam Châu cũng về nhà, chỉ là về khá muộn. Gần đến mười một giờ, Liễu Đào mới nghe thấy tiếng xe dưới lầu, cô ấy vội vàng chạy ra đón, đúng là Phí Nam Châu. "Nam Châu, anh về rồi à!" Trước mặt người khác, Liễu Đào luôn tỏ ra là một cô gái xinh đẹp cao ngạo, chỉ khi ở trước mặt Phí Nam Châu, trên người cô ấy mới toát ra vẻ yếu đuối. "Ừ." Phí Nam Châu đáp lại bằng giọng điệu thờ ơ, càng khiến cho gương mặt nghiêm nghị của anh ta thêm phần lạnh lùng. Anh ta mới vừa vào phòng khách đã nhận được điện thoại của Cung Tư Mỹ. "Được, Tư Mỹ, em đừng khó chịu, anh đến ngay đây." Sắc mặt Liễu Đào tái mét, lại là Cung Tư Mỹ! Tuy rằng trái tim như bị dao cứa nhưng cô ấy vẫn cố gượng cười, nói với Phí Nam Châu bằng giọng năn nỉ: "Nam Châu, hôm nay là kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng ta, em đã làm rất nhiều món ngon, tối nay anh đừng đi, chúng ta cùng ăn với nhau một bữa nhé?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]