Lưu Thiên Hàn và Hoắc Hy hiện là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Vân Hải cũng là đồng đội cũ của anh đang cầm súng đánh mắt nhìn nhau, hiểu ngầm với nhau điều gì đó. Cách tốt nhất để giải cứu Nhan An Mỹ là thuyết phục Nhan Vũ Trúc, để cô ta tha cho Nhan An Mỹ một con đường sống. Nhưng nếu như không dùng được cách tốt nhất, vậy chỉ có dùng cách tệ hơn thôi. Cách tệ hơn rất nguy hiểm, không đến mức bất đắc dĩ, bọn họ đều không muốn dùng. Nhưng bây giờ cảm xúc của Nhan Vũ Trúc đã hoàn toàn mất kiểm soát, trừ cách tệ hơn ra thì bọn họ không còn cách nào khác. “Đoàng!” Máu đỏ tươi nhanh chóng bắn ra từ sau gáy Nhan Vũ Trúc, Nhan Vũ Trúc bỗng trợn trừng mắt, hiển nhiên là cô ta không dám tin rằng trong tay cô ta có Nhan An Mỹ làm con tin mà cảnh sát vẫn dám nổ súng với cô ta.
Nhan Vũ Trúc muốn dồn thêm sức đẩy Nhan An Mỹ hẳn xuống, để cô bé chết cùng, nhưng ngay lúc này cô ta thực sự không dùng được chút sức lực nào nữa. Bàn tay ấn trên người Nhan An Mỹ của cô ta đột nhiên trượt xuống, cơ thể mất khống chế ngã ra đất bất động. Cho dù đã đứt hơi, hai mắt Nhan Vũ Trúc vẫn trợn trừng cả ra, cô ta chết cũng không nhắm mắt. Vốn dĩ Nhan An Mỹ đã bị Nhan Vũ Trúc đẩy ra rìa ngoài cùng của nóc tòa nhà, bỗng nhiên cô ta buông tay như vậy, cơ thể nhỏ bé của Nhan An Mỹ không kìm chế được ngã xuống dưới tầng. Trong chớp nhoáng, một bàn tay lớn có lực nắm chặt lấy bàn tay nhỏ tròn lẳn của Nhan An Mỹ, lập tức khống chế được cơ thể đang rơi xuống của cô bé. Ban nãy Nhan An Mỹ đột nhiên ngã về đằng trước, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh rồi cả Nhan An Bảo thực sự đau đớn đến mức không thể hít thở nổi. Thịnh Vân Hiên đứng bên cạnh đã trải qua biết bao sóng to gió lớn cả một đời, vào lúc này cơ thể cũng không kìm được ngã xuống đất. Bọn họ đều tưởng rằng Nhan An Mỹ chắc chắn sẽ chết, không ngờ rằng Lưu Thiên Hàn đã chuẩn bị từ lâu, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh thành công nắm được bàn tay nhỏ của Nhan An Mỹ. Cách tệ nhất cuối cùng cũng không đến mức thua cả bàn cờ. Nhìn thấy tay Lưu Thiên Hàn dùng sức thật mạnh, kéo Nhan An Mỹ từ bên rìa tòa nhà lên, ngay sau đó Nhan Nhã Tịnh và Nhan An Bảo ngay lập tức lao tới ôm chặt lấy Nhan An Mỹ, còn Lưu Thiên Hàn thì lại nhẹ nhàng ôm ba người bọn họ vào lòng, cảnh tượng một nhà bốn người hòa thuận viên mãn, trái tim của Cung Tư Mỹ dần trầm xuống. Cuối cùng, trầm đến mức chỉ còn lại căm hận. Cô ta không dám nghĩ rằng đã như thế này rồi mà Nhan An Mỹ vẫn còn có thể được Lưu Thiên Hàn cứu lại! Cô ta mạo hiểm sẽ bị Thịnh Vân Hiên và Lưu Thiên Hàn chán ghét mà nói ra những lời kia, nhưng vẫn không thể khiến Nhan An Mỹ xuống địa ngục được! Ông trời, sao ông lại thiên vị như vậy, luôn đứng về phía Nhan Nhã Tịnh như thế! Cung Tư Mỹ cô ta thật sự không cam lòng! Nhưng cho dù không cam lòng đến mức nào, ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ một chút, cô ta giả vờ vui mừng như điên, nói với Thịnh vân Hiên: “Mẹ, thật sự tốt quá rồi! An Mỹ không sao rồi! Thật sự quá tốt rồi!” Thấy Lưu Thiên Hàn cứu được lại Nhan An Mỹ, Thịnh Vân Hiên cũng thở phào một hơi. Thấy Lưu Thiên Hàn ôm chặt Nhan Nhã Tịnh và cả Nhan An Bảo cùng Nhan An Mỹ vào lòng, Thịnh Vân Hiên lại chẳng cảm thấy anh hai ôm em dâu có vấn đề gì không thỏa đáng cả, chỉ coi là như mọi người quá vui mừng nên kích động ôm nhau thôi. Nhưng nhìn Cung Tư Mỹ đứng bên cạnh bà ta, cười đến là dịu dàng lương thiện, sắc mặt của Thịnh Vân Hiên dần lạnh đi. Bà và mẹ của Cung Tư Mỹ là bạn thân, bà cũng luôn thích Cung Tư Mỹ, nhưng nhớ tới những lời mà Cung Tư Mỹ nói với Nhan Vũ Trúc khi nãy thì không kiềm chế được cảm thấy lạnh lẽo. Bà chủ nhà họ Lưu không thể thực sự là ngốc nghếch ngây thơ chẳng hiểu gì được, lời Cung Tư Mỹ nói khi nãy là cố ý kích thích Nhan Vũ Trúc, đang đẩy An Mỹ vào đường chết mà! Nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc lại lạnh lùng của Thịnh Vân Hiên, trong lòng Cung Tư Mỹ không khỏi giật thót. Cô ta giả vờ đơn thuần thiện lương nhìn Thịnh Vân Hiên rồi hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế? Có phải khó chịu chỗ nào không?” “Tư Mỹ, ban nãy vì sao con lại nói những lời kia với Nhan Vũ Trúc?” Ánh mắt Thịnh Vân Hiên lạnh lùng cứ như có thể nhìn xuyên thấu được linh hồn con người, khiến Cung Tư Mỹ không kiềm chế được lùi về phía sau một bước. Nhưng chỉ ba giây đồng hồ sau Cung Tư Mỹ đã quay ở lại vẻ ung dung bình tĩnh thường ngày. Cô ta lau khóe mắt với vẻ đáng thương, nhìn cô ta chân thành như vậy, như thể cô ta là chú thỏ con đơn thuần nhất thế giới vậy. “Mẹ, con xin lỗi.” Cung Tư Mỹ ra sức lau khóe mắt, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống tí tách: “Mẹ, con cũng không ngờ sau khi con nói những lời kia, Nhan Vũ Trúc bỗng nhiên lại phát điên.” “Con thực sự rất thích An Mỹ, con sợ Nhan Vũ Trúc sẽ làm hại tới An Mỹ, An Mỹ là con của anh Cửu mà, con hy vọng con của anh Cửu có thể mạnh khỏe. Con muốn nói với Nhan Vũ Trúc rằng cô ta không được làm hại An Mỹ, nhưng không ngờ rằng sau khi con lên tiếng cô ta lại phát điên!” Cung Tư Mỹ nhìn trông tủi thân vô cùng, Thịnh Vân Hiên vốn dĩ đã thích cô ta, cô ta nói như vậy, Thịnh Vân Hiên cũng không muốn tin rằng cô gái mà bà nhìn từ khi còn nhỏ tới lớn lại có suy nghĩ ác độc như vậy. Bà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy lời giải thích của Cung Tư Mỹ khi nãy hợp lý. Chắc Cung Tư Mỹ cũng thật lòng suy nghĩ cho Nhan An Mỹ, chỉ là quá nôn nóng, không ngờ lại dẫn tới hậu quả xấu như vậy. Thực ra con người có những lúc ở trong hoàn cảnh khác nhau, góc độ suy nghĩ vấn đề cũng hoàn toàn khác. Nếu như hôm nay Nhan An Mỹ thực sự ngã chết, cho dù Cung Tư Mỹ cố tình hay vô tình, cả đời này Thịnh Vân Hiên cũng sẽ không tha thứ cho Cung Tư Mỹ. Nhưng hôm nay Nhan An Mỹ bình an sống sót, lời Cung Tư Mỹ nói khi nãy, bà có thể tin là vô tình lỡ lời. Thấy biểu cảm trên mặt Thịnh Vân Hiên đã ấm áp trở lại, Cung Tư Mỹ khóc càng dữ dội hơn: “Mẹ, xin mẹ hãy tin con, con thực sự không ngờ cảm xúc của Nhan Vũ Trúc lại đột nhiên trở nên kích động như vậy! Nếu như An Mỹ thực sự có chuyện gì, cả đời này con cũng không thể tha thứ cho bản thân mình! Không! Con sẽ lấy cái chết để tạ tội!” Cung Tư Mỹ nói vô cùng đáng thương, lại chân thành như vậy, Thịnh Vân Hiên cũng không nỡ trách mắng cô ta nữa. Bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cung Tư Mỹ: “Được rồi Tư Mỹ, đừng buồn nữa, bây giờ chẳng phải là An Mỹ không sao rồi à?” “Mẹ...” Cung Tư Mỹ tủi thân ôm lấy Thịnh Vân Hiên, khóc đứt ruột đứt gan như vậy, Tô Thu Quỳnh đứng ở bên cạnh nhìn mà suýt chút nữa đã nôn ra. Tố chất tâm lý của Nhan An Mỹ thực sự rất tốt, đứa trẻ bình thường gặp chuyện hãi hùng khiếp vía như thế này chắc chắn sẽ bị dọa sợ vô cùng. Nhưng Nhan An Mỹ vẫn có thể an ủi mấy người Nhan Nhã Tịnh, bảo bọn họ đừng buồn nữa, không phải bé vẫn ổn sao! Nhưng cô bé cứ nằm trong lòng Lưu Thiên Hàn mãi, ôm lấy cổ anh, dù thế nào cũng không chịu buông tay. Thịnh Vân Hiên thấy Nhan An Mỹ dính Lưu Thiên Hàn như vậy, trong lòng cũng vui mừng. Bà đã mất một đứa con trai rồi, đương nhiên hy vọng rằng đứa con trai còn lại có thể tăng thêm tình cảm với cháu trai cháu gái của mình. Thấy Lưu Thiên Hàn hiếm có khi kiên nhẫn đối xử với một đứa trẻ con như vậy, Thịnh Vân Hiên càng hưng phấn hơn, bà dặn dò luôn, bảo Lưu Thiên Hàn đưa Nhan Nhã Tịnh và Nhan An Bảo cùng Nhan An Mỹ về, tiện thể quan tâm Nhan An Mỹ một chút. Nghe Thịnh Vân Hiên lại bảo Lưu Thiên Hàn đưa Nhan Nhã Tịnh về, Cung Tư Mỹ tức điên lên. Thịnh Vân Hiên làm vậy chẳng phải đang giúp Nhan Nhã Tịnh cướp đàn ông với cô ta à! Tuy rằng tức đến mức suýt hộc máu, Cung Tư Mỹ vẫn có thể bày ra dáng vẻ tao nhã hiểu chuyện rất tốt. Cô ta chỉ khoác nhẹ lấy cánh tay Thịnh Vân Hiên, nhỏ giọng nói rằng: “Mẹ à, mẹ có cảm thấy Nhan Nhã Tịnh và anh Gia Thành thân thiết quá mức không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]