Để Lưu Thiên Hàn không có cơ hội từ chối, Nhan Nhã Tịnh suy nghĩ rồi lại nói tiếp: “Anh hai, hay là bây giờ em dạy anh hát nhé?” “Không cần!” Nhớ tới giọng ca đáng sợ hát ngôi sao nhỏ của Nhan Nhã Tịnh như đâm xuyên qua lỗ tay, Lưu Thiên Hàn vội vàng từ chối: “Thôi được rồi, cứ bài này đi, tôi biết hát!” Thấy Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng đồng ý, Nhan Nhã Tịnh vui đến mức suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên hét to mấy tiếng. Sau khi bình ổn lại cảm xúc hưng phấn, Nhan Nhã Tịnh quyết định nói suy nghĩ của mình ra cho Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em quyết định rồi, hôm nay em sẽ không hát cùng anh và An Mỹ.” Ửm, coi như cô tự biết thân biết phận, biết rằng giọng ca của mình sẽ dọa chết người. “Anh hai, em múa phụ họa cho mọi người nhé! Hôm nay em sẽ diễn yêu tinh nhỏ! Đây là lúc em phát huy diễn xuất!
Yêu tinh nhỏ? Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh từ gương chiếu hậu, bờ môi đỏ mọng, cái mũi tinh tế đáng yêu, xương quai xanh đẹp đẽ, nhìn kiểu gì cũng quyến rũ người ta phạm tội, đúng là một cô yêu tinh! Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh muốn Lưu Thiên Hàn lái xe thẳng tới trường mẫu giáo, dù sao thì Lưu Thiên Hàn còn chưa luyện tập với đám trẻ, nhưng Lưu Thiên Hàn lại nhất quyết muốn đưa cô về biệt thự trước. Sau khi tới biệt thự, anh ném Nhan Nhã Tịnh vào phòng khách, rồi nhốt bản thân trong phòng ngủ. Được rồi, Lưu Thiên Hàn đang học hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi” qua điện thoại ở trong phòng ngủ, nhưng có đánh chết anh cũng sẽ không nói với Nhan Nhã Tịnh rằng anh cố ý học hát để biểu diễn với bọn họ đâu! Tủ lạnh trong phòng khách ở biệt thự của Lưu Thiên Hàn lại có rất nhiều thức ăn, Nhan Nhã Tịnh chọn mấy thứ mà Lưu Thiên Hàn thích ăn nhất trong đó ra, nhanh tay nấu một bữa trưa đơn giản. Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn chưa xuống tầng, cô sợ sẽ trễ thời gian biểu diễn buổi chiều, vội vàng đi lên tầng tìm Lưu Thiên Hàn. Cửa phòng đóng chặt. Nhan Nhã Tịnh vừa định gõ cửa đã nghe thấy dường như trong phòng vang lên giai điệu quen thuộc. Nhan Nhã Tịnh sững sờ, cô dán sát cái đầu nhỏ lên tấm cửa, cuối cùng cũng nghe rõ được đây là giai điệu của “Đại vương kêu ta đi tuần núi”. Cùng với giai điệu quen thuộc này còn có một giọng hát trầm ấm dễ nghe, đó là giọng của Lưu Thiên Hàn. Nhan Nhã Tịnh cười tới mức mặt mày rạng rỡ, Lưu Thiên Hàn ném cô ở phòng khách lên tầng một mình, hóa ra là lén học hát à! Tên đàn ông sĩ diện này hơi đáng yêu mất rồi, phải làm sao đây? Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, nếu như để anh Lưu biết được cô lén nghe thấy anh hát, còn biết được chuyện thực ra anh không biết hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi” thì anh chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận. Nghĩ rồi, Nhan Nhã Tịnh vẫn lặng lẽ quay trở về phòng khách, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Thiên Hàn. “Anh hai, em nấu xong cơm trưa rồi, anh có muốn ăn cùng một chút không?” “Ừm.” Vài phút sau, Lưu Thiên Hàn bước đôi chân dài thẳng tắp đi xuống tầng, dáng vẻ điềm tĩnh vững vàng trước sóng gió kia chẳng thể nào nhìn ra được anh là một người đàn ông lén học “Đại vương kêu ta đi tuần núi”. Tuy rằng trước đây Lưu Thiên Hàn chưa từng hát, nhưng thiên phú của anh không tệ, thêm vào đó giai điệu của bài hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi” này rất đơn giản, anh học mấy lần, lúc hát đã gần giống với bài hát gốc rồi. Sau khi nhìn thấy cơm canh Nhan Nhã Tịnh nấu, Lưu Thiên Hàn không khỏi sững sờ, người phụ nữ này, sao cô lại biết anh thích ăn những món này nhất chứ? “Anh hai, anh mau ăn cơm đi!” Thấy Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm bàn cơm mà chẳng hề có ý động đũa, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà thúc giục: “Đây đều là những món trước đây anh thích ăn nhất, anh nếm thử xem em nấu có ngon không!” Nhận ra mình lại lỡ lời, Nhan Nhã Tịnh vội vàng sửa miệng: “Xin lỗi, anh hai, em nói nhầm, đây đều là những món trước đây anh Lưu thích ăn nhất, anh mau ăn đi!” Mày Lưu Thiên Hàn nhíu lại, anh còn tưởng rằng người phụ nữ này rất để ý tới anh chứ! Đúng thật, cô lại coi anh thành thế thân của em trai ruột anh rồi, đến cả khẩu vị ăn cơm cũng nấu theo em trai anh!. KHÔ𝙽G QUẢ𝙽G CÁO, đọc 𝙩𝐫𝘶yệ𝒏 𝙩ại == T 𝗥 Ù M T 𝗥 U 𝖸 Ệ 𝙽.𝑉𝒏 == Thôi vậy, không so đo với cô nữa, ai bảo khẩu vị của anh lại vừa khéo giống với em trai anh chứ, mấy món này cũng là những món anh thích ăn! “Nếu như cô đã thích Thiên Hàn như vậy, vì sao nó mới chết không được bao lâu mà cô đã dây dưa không rõ với nhiều đàn ông như thế?” Lưu Thiên Hàn đang tao nhã ăn cơm nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Nhan Nhã Tịnh muốn nói chuyện anh cho là cô và Hàn Trung Văn còn cả Giang Kiến Huy dây dưa không rõ, chỉ là hiểu lầm cả thôi. Còn về Lâm Tư Hãn, cậu ta là nam phụ mà cô mời tới để kích thích anh đấy! Nhưng con cờ Lâm Tư Hãn này có lẽ sau này còn có tác dụng, bây giờ Nhan Nhã Tịnh không thể bán cậu ta được. Im lặng hồi lâu, Nhan Nhã Tịnh vẫn quyết định chuyển chủ đề, nói tới những chuyện trước đây của cô và anh Lưu. Có lẽ, nhắc lại những chi tiết quen thuộc trong quá khứ sẽ có thể kích thích anh khôi phục trí nhớ. “Anh hai, anh biết em và anh Lưu gặp mặt trong tình huống nào không? Em không nói tới cái lần em mang thai An Bảo và An Mỹ nhiều năm trước đây, em nói tới năm ngoái đấy. Chắc chắn anh không đoán ra được em và anh Lưu gặp mặt trong tình huống như thế nào đâu.” Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, cũng không có ý ngắt lời cô, Nhan Nhã Tịnh biết rằng anh đang nghe. Cô nở nụ cười, ánh mắt có chút xa xăm: “Cao Bắc Vinh tưởng anh Lưu bị yếu sinh lý không làm chuyện đó được, mà em là bác sĩ, anh ta tìm em khám bệnh kín cho anh Lưu. Không ngờ rằng anh Lưu chẳng có bệnh kín gì hết, đơn giản chỉ là Cao Bắc Vinh hoàng đế chưa vội mà thái giám đã sốt vó thôi!” “Nói ra thì cũng buồn cười thật, lúc em vừa mới gặp anh Lưu, em còn coi anh ấy là trai bao nữa đó! Anh nói xem con mắt em kiểu gì vậy, anh Lưu là ngươi cao quý đẹp đẽ như vậy, sao có thể là trai bao được!” Ăn món ăn Nhan Nhã Tịnh tự tay nấu, vốn dĩ khẩu vị của Lưu Thiên Hàn còn rất tốt, nhưng sau khi nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói lời này, anh bỗng nhiên không còn muốn ăn cơm nữa. Anh không ngốc, đương nhiên biết rằng khám bệnh kín của đàn ông thì phải khám như thế nào. Người phụ nữ này, lần đầu gặp mặt em trai anh đã khám chỗ đó của nó rồi. Nghe ý cô nói thì có vẻ cô không lạ lẫm gì với chuyện này, rốt cuộc cô đã khám bệnh kín cho bao nhiêu tên đàn ông vậy! Lưu Thiên Hàn bỗng chốc cảm thấy anh chẳng còn hứng thú ăn cơm tối nữa luôn. Thực ra đời này Nhan Nhã Tịnh thật sự chỉ từng khám bệnh kín cho Lưu Thiên Hàn thôi. Cô ở bên khoa ung thư chứ không phải khoa tiết niệu, làm gì có nhiều cơ hội để mà khám bệnh kín cho đàn ông chứ! Nhan Nhã Tịnh nói lời này vốn dĩ còn hy vọng kích thích được trí nhớ của Lưu Thiên Hàn, không ngờ rằng anh hoàn toàn không có phản ứng, hơn nữa còn chẳng có ý định đáp lời, Nhan Nhã Tịnh thất bại cúi đầu, tập trung ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn tới thẳng trường mẫu giáo của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ. Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã thay trang phục biểu diễn, Nhan Nhã Tịnh vừa đi vào cánh gà sân khấu đã nghe thấy Chu Tử Hào hung ác nói: “Lại còn hát ‘Đại Vương kêu ta đi tuần núi’ nữa! Mấy đứa mồ côi ba mà hát ‘Đại vương kêu ta đi tuần núi’ với ai đây!” “Chu Tử Hào, cậu câm miệng cho tôi! Ai nói ba tôi chết rồi! Ba tôi chưa chết!” Nhan An Mỹ đỏ bừng mắt, tức giận nói. “Cậu chính là đứa mồ côi ba! Tôi nghe mẹ tôi nói rồi, ba cậu bị tai nạn xe, bị đâm thảm lắm! Đứa trẻ mồ côi ba đáng thương thật đấy, Nhan An Bảo Nhan An Mỹ, lát nữa các cậu lên biểu diễn thì đừng có khóc đấy! Như vậy tôi chắc chắn sẽ cười chết!” Hai tay Chu Tử Hào chống eo, nói vô cùng có khí phách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]