Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ ngủ say sưa trên giường, tay dồn sức túm cô lên như xách một con gà, sau đấy ném bừa sang sofa bên cạnh.
Cho phép cô ngủ trên sofa trong phòng anh là đã đủ nhân từ với cô rồi.
Lưu Thiên Hàn buông Nhan Nhã Tịnh ra, đang định đi tắm rồi quay về giường ngủ, thì cái đầu nhỏ của Nhan Nhã Tịnh chợt nghiêng đi, ọe một tiếng rồi tự nôn hết lên người mình.
“Nhan Nhã Tịnh!”
Nhìn Nhan Nhã Tịnh mê man bò dậy khỏi sofa nôn không ngừng, Lưu Thiên Hàn thực sự muốn ném cô ra khỏi cửa sổ.
Tuy Nhan Nhã Tịnh không nôn lên người anh nhưng cô nôn hết lên người mình rồi. Anh ở cùng một phòng với cô, nếu như anh không xử lý đống ô uế trên người cô thì anh bị hôi chết mất!
Anh cố gắng kìm nén ý định muốn bóp gãy cổ Nhan Nhã Tịnh, sau đấy thở dài một tiếng bất đắc dĩ, cam chịu bế Nhan Nhã Tịnh lên, đi vào phòng tắm.
Lưu Thiên Hàn có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, cho dù là Cung Tư Mỹ, lúc ở quá gần cô ta hoặc khi cô ta chạm vào đồ vật riêng của anh, trong lòng anh đều khó chịu.
Nhưng bây giờ bế Nhan Nhã Tịnh cả người bẩn thỉu, vậy mà anh lại chẳng cảm thấy ghê tởm.
Thậm chí nhìn thấy cô nhăn khuôn mặt nhỏ lại, lồng ngực anh còn hơi khó chịu nhói lên.
Anh không muốn thừa nhận sự đặc biệt mà anh dành cho cô, cho nên khi nhìn thấy cô mơ màng mở mắt ra, anh lạnh lùng thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309569/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.