Gặp mặt? Hai đứa ranh con kia còn dám gặp cô ta? Bọn chúng ở sau lưng ngáng chân cô ta như vậy, nếu như gặp nhau thật chẳng phải cô ta sẽ dạy bọn chúng một bài học nhớ đời sao! An Tình muốn dạy dỗ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nhưng cô ta càng muốn lấy được dự án kia của Lưu Thị hơn. Mà bây giờ hai tên nhóc ranh kia lại là điểm đột phá lớn nhất để An Thị bọn họ giành lấy dự án kia, nên dù cô ta chỉ ước gì lột da rút gân bọn chúng, cũng sẽ vì dự án đó mà khom lưng uốn gối một lần. An Tình nghiến răng: “Được!” Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ hẹn An Tình gặp mặt ở tiệm cà phê mở gần Tầm Viên. Bên trong quán cà phê rất yên tĩnh, ngoài Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ và An Tình ra thì không còn người khách nào khác. An Tình vừa nhìn thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã ước gì nhào lên đá chúng, nhưng cô ta nghĩ đến dự án kia nên vẫn phải kiềm chế cơn giận trong lòng, cố gắng cất giọng dịu dàng nói với bọn chúng: “An Bảo, An Mỹ, hôm nay bác đến đây là muốn xin lỗi hai đứa.” “Bác biết, trước kia bác làm rất nhiều điều không tốt với Tô Thu Quỳnh, tội bác đáng chết vạn lần, nhưng bây giờ bác thật sự biết sai rồi. Dù sao Thu Quỳnh cũng là bạn thân nhất của bác, sau này bác sẽ chung sống hòa bình với Thu Quỳnh. Bác cũng mong hai đứa có thể đừng nhắm vào bác nữa, chúng ta sống hòa thuận với nhau được không?” “Bà bác An, bác muốn chúng ta sống hòa thuận với nhau như thế nào?” Nhan An Bảo cụp mắt, điềm đạm nói với An Tình. An Tình thấy có cơ hội xoay chuyển bèn vội vàng nói: “An Bảo, An Mỹ, bác là người biết sai sẽ sửa, bác sẽ xin lỗi Thu Quỳnh, cầu xin cô ấy tha thứ cho bác. Bác cũng xin lỗi hai đứa, lúc trước không nên hung dữ với hai đứa như vậy. Sau này bác sẽ yêu thương hai đứa giống như con ruột của mình.” “Bà bác An, bác thật sự đồng ý xin lỗi dì Thu Quỳnh à?” Nhan An Mỹ trưng ra gương mặt ngây thơ, hồn nhiên nhìn An Tình: “Bà bác An, nếu bác đồng ý xin lỗi dì Thu Quỳnh tử tế, cháu và anh trai sẽ tha thứ cho bác.” “Thật không?” An Tình không dám tin nhìn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, hỏi: “Thế dự án kia...” Nhan An Bảo thong thả nói: “Cháu sẽ nói với bác hai, nói bác ấy giao thẳng dự án kia cho An Thị.” An Tình vui vẻ đến mức gần như nhảy dựng, kích động đến nỗi giọng cũng run lên: “An Bảo, cháu nói thật sao? Cháu đồng ý kêu cậu hai Lưu đưa dự án đó cho An Thị của bác thật sao?” “Phải.” Nhan An Bảo khẽ gật đầu: “Nhưng mà bác phải cho bọn cháu thấy được thành ý của bác đã.” Nhan An Mỹ thấy An Tình ngây ra, như thể không biết nên biểu đạt thành ý của mình như thế nào, cô bé bèn vội tốt bụng nhắc nhở: “Bà bác An, chẳng phải lúc nãy bác nói sẽ xin lỗi dì Thu Quỳnh sao? Nếu bác thật sự xin lỗi dì Thu Quỳnh một cách chân thành, cháu và anh trai sẽ đồng ý giúp bác.” Trên đời này An Tình ghét nhất là Tô Thu Quỳnh, kêu cô ta xin lỗi Tô Thu Quỳnh thì không khác nào muốn mạng cô ta cả. Nhưng cô ta lại càng sợ An Thị phá sản hơn, cô ta mà trắng tay thì sẽ bị người đời cười chê. An Tình hít sâu mấy lần, cuối cùng vẫn nhấn số gọi điện thoại cho Tô Thu Quỳnh, cắn răng xin lỗi cô. Tô Thu Quỳnh gần như là nhận điện thoại ngay lập tức: “Xin hỏi ai vậy? Tìm tôi có việc gì?” An Tình thật sự không muốn cúi đầu với Tô Thu Quỳnh chút nào, nhưng nghĩ đến kế hoạch tiếp theo của mình, cô ta chỉ đành giả vờ mỉm cười, lên tiếng: “Thu Quỳnh à, là tớ An Tình đây!” Dù sao Tô Thu Quỳnh cũng sắp bị tất cả mọi người coi là hung thủ giết người, đã không thể trở mình được nữa, dù cô ta cúi đầu nói xin lỗi Tô Thu Quỳnh cũng chẳng sao! “An Tình?” Giọng Tô Thu Quỳnh lập tức lạnh xuống: “Cô tìm tôi có chuyện gì?” “Thu Quỳnh, tớ tìm cậu là để chân thành xin lỗi cậu.” An Tình cười gượng gạo đến nỗi khoé môi cứng đờ, nhưng vẫn tỏ ra ôn hoà nói: “Thu Quỳnh, tớ sai rồi, lúc trước tớ không nên hại cậu ngồi tù, càng không nên tìm người bắt nạt khi cậu ở trong tù. Thu Quỳnh, tớ thật sự biết sai rồi, xin cậu tha thứ cho tớ được không?” Thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn mình chằm chằm, An Tình còn chân thành nặn ra một giọt nước mắt: “Thu Quỳnh, cậu còn nhớ lúc chúng ta còn bé không? Lúc đó chúng ta là đôi bạn thân, tớ sẽ mãi mãi không bao giờ quên được khoảng thời gian vui vẻ lúc đó.” “Thu Quỳnh à, mấy năm nay tớ vẫn luôn hối hận, hối hận về tất cả những tổn thương mà tớ đã gây ra gây ra cho cậu. Thu Quỳnh, cậu nói xem sao tớ lại có thể làm ra chuyện không bằng chó heo như vậy chứ! Thu Quỳnh, tớ không phải con người, tớ không biết xấu hổ, tớ không bằng cầm thú. Thu Quỳnh, cậu tha thứ cho tớ được không?” Tô Thu Quỳnh: “...” Hôm nay ả An Tình này bỗng nhiên nổi điên gì thế? Đầu bị kẹp cửa à? “An Tình đầu bị kẹp cửa” vẫn đang mải miết thành kính sám hối với Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, hu hu, tớ thật sự thật sự rất hối hận, tớ thật sự ước có thể băm vằm mình ra! Thu Quỳnh, tớ sai rồi, tớ nhận lỗi với cậu. Cậu kêu tớ quỳ xuống xin cậu tha thứ cũng được, cậu có thể cho tớ một cơ hội hối cải làm người không?” "Đồ điên!” Tô Thu Quỳnh chẳng buồn quan tâm loại bệnh nhân tâm thần thỉnh thoảng lên cơn điên như An Tình, ngắt luôn điện thoại. Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nghe An Tình sám hối với Tô Thu Quỳnh mà cười đến mức suýt không nhịn nổi. Thấy Tô Thu Quỳnh ngắt điện thoại, hai đứa bèn vội vàng ngừng cười, nghiêm túc nhìn An Tình. An Tình như thể vừa trải qua một trận chiến ác liệt, cô ta kiệt sức ngã ngồi xuống ghế: “An Bảo, An Mỹ, lúc nãy hai đứa đã nghe hết rồi đấy, bác đã chân thành xin lỗi Tô Thu Quỳnh rồi, bây giờ có phải chúng ta có thể xí xóa hết thù hận không?” “An Bảo, An Mỹ, hai cục cưng bác thích nhất, bây giờ chúng ta đã là bạn rồi. Hai đứa có thể nói với cậu Lưu một tiếng, kêu anh ấy đưa dự án kia cho An Thị nhà bác được không?” Ánh mắt An Tình tràn đầy mong đợi, cô ta chắc mẩm rằng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ sẽ nói chuyện giúp mình. Cô ta biết hai đứa ranh này rất thông minh, nhưng cho dù chúng có thông minh hơn trẻ con bình thường một chút, dù chúng có biết tính kế thì còn có thể đùa giỡn một người lớn như cô ta chắc! Có lẽ hôm nay bọn nó cố tình định hù doạ cô ta, để cô ta xin lỗi Tô Thu Quỳnh, bọn chúng vui rồi sẽ không so đo với cô ta nữa. “Không thể!” Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cùng lên tiếng, giọng điệu không hề có đường thương lượng. An Tình không dám tin thừ người ra, rất lâu sau mới tìm lại được giọng mình: “Cái gì? Chẳng phải lúc nãy hai đứa nói chỉ cần bác xin lỗi Tô Thu Quỳnh thì hai đứa sẽ đồng ý giúp bác sao? Hai đứa có ý gì đây? Bác nói cho hai đứa biết, con nít nói dối thì miệng sẽ bị thối rữa đấy!” “Bà bác An, bọn cháu nói dối lúc nào? Vừa rồi bọn cháu nói, nếu bác cho bọn cháu nhìn thấy thành ý thì mới đồng ý giúp bác, nhưng mà hai con mắt bọn cháu có nhìn thấy thành ý của bác đâu!” Nhan An Mỹ bất đắc dĩ nhún vai, dáng vẻ ngây thơ vô tội. Hôm nay An Tình đến đây vốn đã phải gắng gượng nén giận rồi, nghe Nhan An Mỹ nói xong lời này, cô ta lập tức nổi điên. “Bọn mày chơi tao có phải không!” “Đúng vậy, bọn tôi chơi bác đấy!” Nhan An Mỹ chớp chớp đôi mắt to tròn, trưng ra dáng vẻ hồn nhiên, ngây thơ như thiên sứ. “Bọn mày dám chơi tao à! Xem tao dạy dỗ bọn mày thế nào!” An Tình nói xong liền bưng ly cà phê trước mặt lên hất thẳng vào mặt Nhan An Mỹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]