“Dì Thu Quỳnh, con phát hiện…”
Lâm Tiêu đang hôn đến mức mất kiểm soát thì giọng nói của Nhan An Bảo chợt vang lên ở đầu cầu thang.
Tô Thu Quỳnh đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy Nhan An Bảo ngây thơ đang nhanh chóng che mắt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng lạnh như băng của cô bỗng chốc đỏ như tôm luộc.
Tuy da mặt của Lâm Tiêu khá dày, nhưng nghe giọng nói của Nhan An Bảo, khóe miệng của anh ta cũng cứng đờ trong nháy mắt.
Bị một đứa con nít ranh nhìn thấy, có mất mặt không cơ chứ!
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh bỗng cảm thấy buồn cười.
Lúc nãy cô ấy thật sự muốn nhắc Lâm Tiêu, đây là nhà người ta, hơn nữa còn là phòng khách, có vài chuyện nên để về nhà hẵng làm. Nhưng người đàn ông này quá dễ dàng kích động khi ở trước mặt cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói hết câu.
Nhan An Mỹ đi theo phía sau Nhan An Bảo, nhìn thấy Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh trong phòng khách, cô bé vội giơ tay che hai mắt của Nhan An Bảo: “Phi lễ chớ nhìn!”
Tô Thu Quỳnh vốn đã thấy xấu hổ lắm rồi, nghe xong câu này của Nhan An Mỹ, cô chỉ ước gì tìm cái một cái lỗ để chui vào.
Dường như Nhan An Mỹ nhìn ra được vẻ ngượng ngùng của Tô Thu Quỳnh, cô bé chu đáo lên tiếng: “Dì Thu Quỳnh, dì đừng có ngại, hôm nay tự dưng mắt của con và anh con đều bị mù hết rồi. Tụi con thật sự không thấy dì và chú Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309550/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.