Không đợi Lưu Thiên Hàn nói gì, Cung Tư Mỹ đã hơi cụp mắt xuống, nói vô cùng xấu hổ: “Anh Gia Thành, cảm ơn anh nhé, cho dù anh tặng em cái gì thì em đều thích cả.” Lưu Thiên Hàn: “...” Anh nói hoa hồng này là tặng cho Cung Tư Mỹ bao giờ? Mà thôi được rồi, anh cũng không biết anh muốn tặng hoa hồng này cho ai. Trong đầu anh bỗng lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát sinh động của Nhan Nhã Tịnh như một cơn gió, Lưu Thiên Hàn nhíu mày lắc đầu, anh trúng tà thật rồi. Lưu Thiên Hàn nhấn mạnh huyệt thái dương của mình, buộc khuôn mặt nhỏ nhắn kia không được quấy rối trong đầu óc anh. Nhưng anh phát hiện rằng, khả năng kiểm soát suy nghĩ cảm xúc mà trước nay anh luôn lấy làm tự hào, chỉ cần liên quan tới Nhan Nhã Tịnh là lại như quân lính tan ra, anh lại chẳng thể xóa bỏ được khuôn mặt nhỏ nhắn kia khỏi đầu óc được. Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì giọng nói mềm mại của Cung Tư Mỹ bỗng vang lên bên tai anh: “Anh Gia Thành, em muốn sinh một đứa con cho anh. Anh Gia Thành, nếu như em sinh con của chúng ta, anh sẽ thích nó chứ?” Con? Trong đầu Lưu Thiên Hàn không kìm chế được xuất hiện khuôn mặt nhỏ lém lỉnh của Nhan An Bảo và cả Nhan An Mỹ, trong lòng bỗng thấy mềm nhũn. Trước giờ anh không thích trẻ con, nhưng nếu như anh có hai đứa con đáng yêu như vậy, anh nghĩ chắc là anh sẽ thích. Chỉ là, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ của con anh lại là Cung Tư Mỹ. Lúc Lưu Thiên Hàn tỉnh lại thì đã quên rất nhiều chuyện, nhưng trong tiềm thức, anh biết mình là Lưu Gia Thành, anh còn biết rằng mình thích Cung Tư Mỹ. Thêm cả sự chăm sóc tỉ mỉ của Cung Tư Mỹ cho anh trong vài tháng qua, nên khi Thịnh Vân Hiên nói rằng Cung Tư Mỹ là vợ sắp cưới của anh, bà muốn tác hợp cho bọn họ ở bên nhau, anh không hề từ chối. Nếu như đời này anh chắc chắn phải kết hôn thì Cung Tư Mỹ sẽ là người phù hợp nhất. Nhưng cho dù trong tiềm thức của mình nhớ rằng anh thích Cung Tư Mỹ, anh không bài xích chuyện kết hôn với Cung Tư Mỹ, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ sinh con cùng với Cung Tư Mỹ cả! Thậm chí, từ tận đáy lòng anh bài xích việc Cung Tư Mỹ sinh con của anh! Nếu như mẹ của con anh là Nhan Nhã Tịnh... Ầm... Lưu Thiên Hàn thầm rủa một tiếng, Nhan Nhã Tịnh, lại là Nhan Nhã Tịnh! Thực sự trúng tà rồi à! Lưu Thiên Hàn không kiềm chế được cảm xúc của mình trước mặt Nhan Nhã Tịnh, nhưng trước mặt người khác, cảm xúc của anh chưa bao giờ lộ ra ngoài. Cho nên, lúc này cho dù trong lòng anh có phong ba bão táp thì biểu cảm trên mặt anh vẫn không hề có một chút dao động nào. “Cung Tư Mỹ, anh không thích trẻ con, anh cũng sẽ không sinh con.” Lưu Thiên Hàn khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhà họ Lưu có An Bảo và An Mỹ là đã đủ rồi.” Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Tư Mỹ lập tức trắng bệch như tờ giấy. Anh ấy không thích trẻ con! Sao anh ấy có thể không thích trẻ con được! Hồi đó khi anh còn chưa biết Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con ruột của mình mà đã chiều bọn chúng lên tận trời rồi. Cái gọi là không thích trẻ con của anh, chẳng qua là vì đứa con cô ta mang thai trong tương lai, chứ không phải là con của Nhan Nhã Tịnh mà thôi! Vành mắt Cung Tư Mỹ đỏ bừng, cô ta hận đến mức muốn gào thét thật to, nhưng cô ta sợ cô ta quá kích động sẽ khiến Lưu Thiên Hàn chán ghét mình, vậy là cô ta chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh lại, đáng thương nói: “Anh Gia Thành, nhưng em thích trẻ con mà! Anh có từng nghĩ rằng anh không cho em sinh con như vậy là không công bằng với em không!” Lưu Thiên Hàn không đáp lời, anh trầm ngâm một lúc mới nói vô cùng nghiêm túc: “Cung Tư Mỹ, xin lỗi, có lẽ anh là DINKs. Nếu như em thực sự thích trẻ con thì anh nghĩ anh sẽ thành toàn cho em, ủng hộ em có lựa chọn tốt hơn.” Cung Tư Mỹ nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ không dám tin, cô ta khó chịu đến mức cả cơ thể đều run rẩy, cái gì mà ủng hộ cô ta có lựa chọn tốt hơn! Anh đang muốn đẩy cô ta cho tên đàn ông khác sao? Không! Cô ta tính toán đủ đường cuối cùng mới có thể ở lại bên anh một cách danh chính ngôn thuận, cho dù anh vẫn không yêu cô ta, thậm chí cả đời này không chạm vào cô ta thì cô ta cũng sẽ không buông tay! “Anh Gia Thành, em không tìm người khác! Cả đời này của em chỉ muốn ở bên anh thôi!” Cung Tư Mỹ bông bó hoa hồng lớn trong tay xuống, cô ta bước lên trước, trái tim động một cái rồi ngồi luôn xuống đùi Lưu Thiên Hàn. Cô ta dồn sức ôm lấy cổ anh, bờ môi đỏ mọng nhích lên môi Lưu Thiên Hàn từng chút một. “Anh Gia Thành, hôn em đi có được không? Chúng ta sắp đính hôn rồi, anh còn chưa hôn em tử tế bao giờ đâu đấy.” Ngay lúc bờ môi Cung Tư Mỹ sắp dán lên môi anh, Lưu Thiên Hàn không nhịn được mà nghiêng gương mặt cứng đờ sang một bên. “Cung Tư Mỹ, em về trước đi.” Cung Tư Mỹ cắn chặt môi. Trong khoảnh khắc hoảng hồn đó, Lưu Thiên Hàn đã đứng dậy, lặng lẽ kéo dài khoảng cách với cô ta. Anh lạnh lùng như vậy khiến cho cõi lòng Cung Tư Mỹ khó chịu cùng cực. Cô ta bước lên, cố chấp ôm lấy Lưu Thiên Hàn: “Anh Gia Thành, em không về đâu.” Cung Tư Mỹ làm nũng ăn vạ như một cô gái nhỏ: “Anh Gia Thành, sau này đừng lạnh nhạt với em như vậy có được không? Bạn trai của người ta đều nâng bạn gái của mình trong lòng bàn tay mà chiều chuộng. Anh có thể chiều chuộng em một chút được không?” “Anh Gia Thành, em thực sự rất thích anh, có thể ở bên anh, em đã rất vui mừng rồi. Nhưng con người luôn có lòng tham mà, sau khi ở bên anh, em lại hy vọng anh đối xử với em tốt hơn một chút.” “Anh Gia Thành, nể tình em thích anh như vậy, anh có thể tốt với em một chút không? Chiều em một chút thôi, để em cũng có thể cảm nhận được cảm giác được người khác nâng niu trong lòng bàn tay.” “Cung Tư Mỹ, xin lỗi, là anh có lỗi với em.” Lưu Thiên Hàn áy náy nói với Cung Tư Mỹ. “Anh Gia Thành, thứ em muốn không phải là lời xin lỗi của anh, thứ em muốn là sự chân thành của anh kia kìa!” Cung Tư Mỹ cố chấp hôn lên môi Lưu Thiên Hàn: “Anh Gia Thành, hôn em đi... cầu xin anh hôn em có được không?” Lưu Thiên Hàn biết, Cung Tư Mỹ là vợ sắp cưới của anh, là người phụ nữ mà anh quyết định chọn, hôn cô ta là điều đương nhiên, nhưng anh lại không làm được. Lưu Thiên Hàn khẽ vỗ sống lưng Cung Tư Mỹ: “Cung Tư Mỹ, em về trước đi, anh còn có việc phải giải quyết.” Nước mắt của Cung Tư Mỹ không kìm chế được mà lăn xuống, anh vẫn không chịu chạm vào cô ta! Thế nhưng hôm nay Cung Tư Mỹ qua đây cũng không nghĩ tới việc thân mật thêm với Lưu Thiên Hàn, dù sao thì mấy ngày trước cô ta cũng vừa mới thụ tinh ống nghiệm, chuyện giữa nam nữ đó, gần đây cô ta có thể tránh được thì tránh. Cô ta lau mạnh nước mắt nơi khóe mắt, nhìn Lưu Thiên Hàn với ánh mắt ấm ức, sau đó nhanh chân quay người chạy ra khỏi văn phòng của Lưu Thiên Hàn. Thực ra vào khoảnh khắc khóc lóc chạy ra ngoài, trong lòng Cung Tư Mỹ vẫn còn một chút mong đợi, cô ta mong đợi Lưu Thiên Hàn có thể đuổi theo. Nhưng đáng tiếc, anh không hề đuổi theo cô ta. Lưu Thiên Hàn thực sự không muốn đuổi theo. Loại chuyện như dỗ phụ nữ này, anh nghĩ rằng cả đời này anh cũng không thể làm được. Anh sẽ cưới Cung Tư Mỹ, sẽ tôn trọng lẫn nhau với Cung Tư Mỹ, nhưng cũng chỉ là tôn trọng lẫn nhau mà thôi. Sau khi đặt chữ ký như rồng bay phượng múa xuống văn kiện trước mặt. Nhìn cuốn sách tà ác trước mặt kia, khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh lại bắt đầu đảo lộn đầu óc anh. Trong lòng Lưu Thiên Hàn bực bội không sao diễn tả được, anh đốt một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe cộ bên ngoài mà phun sương nhả khói. Chuông điện thoại bỗng vang lên, là Thịnh Vân Hiên gọi tới: “Gia Thành, mẹ lại tìm người xem lại cho con rồi. Ngày mốt là ngày lành hoàng đạo ngàn năm khó gặp, hay là ngày mốt con với Tư Mỹ đính hôn đi, con thấy thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]