Không đợi Lưu Thiên Hàn nói gì, Cung Tư Mỹ đã hơi cụp mắt xuống, nói vô cùng xấu hổ: “Anh Gia Thành, cảm ơn anh nhé, cho dù anh tặng em cái gì thì em đều thích cả.”
Lưu Thiên Hàn: “...”
Anh nói hoa hồng này là tặng cho Cung Tư Mỹ bao giờ? Mà thôi được rồi, anh cũng không biết anh muốn tặng hoa hồng này cho ai.
Trong đầu anh bỗng lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát sinh động của Nhan Nhã Tịnh như một cơn gió, Lưu Thiên Hàn nhíu mày lắc đầu, anh trúng tà thật rồi.
Lưu Thiên Hàn nhấn mạnh huyệt thái dương của mình, buộc khuôn mặt nhỏ nhắn kia không được quấy rối trong đầu óc anh.
Nhưng anh phát hiện rằng, khả năng kiểm soát suy nghĩ cảm xúc mà trước nay anh luôn lấy làm tự hào, chỉ cần liên quan tới Nhan Nhã Tịnh là lại như quân lính tan ra, anh lại chẳng thể xóa bỏ được khuôn mặt nhỏ nhắn kia khỏi đầu óc được.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì giọng nói mềm mại của Cung Tư Mỹ bỗng vang lên bên tai anh: “Anh Gia Thành, em muốn sinh một đứa con cho anh. Anh Gia Thành, nếu như em sinh con của chúng ta, anh sẽ thích nó chứ?”
Con?
Trong đầu Lưu Thiên Hàn không kìm chế được xuất hiện khuôn mặt nhỏ lém lỉnh của Nhan An Bảo và cả Nhan An Mỹ, trong lòng bỗng thấy mềm nhũn.
Trước giờ anh không thích trẻ con, nhưng nếu như anh có hai đứa con đáng yêu như vậy, anh nghĩ chắc là anh sẽ thích. Chỉ là, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309546/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.