Nhà?
Nghe thấy lời Chiến Mục Hàng nói, Tô Thu Quỳnh bỗng bật cười.
Nhà của cô ở đâu chứ?
Nhà họ Tô sao?
Nhà họ Tô mang theo tất cả niềm vui thời thơ ấu của cô, đã bị hủy hoại rồi.
Bán Sơn sao?
Bắt đầu từ khi cô bị Chiến Mục Hàng đưa vào tù, nơi đó cũng đã không còn là nhà của cô nữa.
Tô Thu Quỳnh gỡ tay của Chiến Mục Hàng ra từng chút một, ý cười lạnh nhạt: “Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh tôi đã không còn nhà từ lâu rồi.”
Trái tim Chiến Mục Hàng đột nhiên đau nhói, anh ta vẫn kiên trì túm lại tay của Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, về nhà với anh đi! Anh sẽ cho em một mái nhà! Tô Thu Quỳnh, về nhà với anh!”
“Chiến Mục Hàng, đừng có tự mình đa tình nữa được không? Anh không thể cho tôi một mái nhà được! Thứ anh có thể cho tôi chỉ có ghê tởm mà thôi! Chiến Mục Hàng, coi như tôi cầu xin anh đấy, sau này đừng tới đây khiến tôi thấy ghê tởm nữa có được không!”
Tô Thu Quỳnh rất mệt mỏi, phải nhấn mạnh với một người rằng đừng khiến cô thấy ghê tởm hết lần này đến lần khác như thế, thực sự rất mệt.
Nhất là con người kia, không có lý lẽ, cô lại càng mệt hơn.
“Tô Thu Quỳnh, anh không cho em được một mái nhà, còn Lâm Tam thì có thể cho em có đúng không?”
Tô Thu Quỳnh vẫn luôn tránh thoát, Chiến Mục Hàng càng nắm tay cô càng chặt hơn: “Anh khiến em cảm thấy ghê tởm, Lâm Tam thì không khiến em cảm thấy ghê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309533/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.