Phi lễ chớ nghe?
Ha!
Lưu Thiên Hàn hất văng bàn tay mũm mĩm của Nhan An Mỹ ra, cái tên mặt non ẻo lả kia đã nhìn cả nơi không nên nhìn rồi, chắc đến cả nơi không nên sờ cũng sờ luôn rồi đúng không! Vậy mà anh nghe thôi cũng là bất lịch sự à?
Đây là đạo lý gì vậy!
Ba bước gộp thành hai bước, Lưu Thiên Hàn xông thẳng vào trong phòng Nhan Nhã Tịnh.
Nói thì là như vậy nhưng Lâm Tư Hãn thực sự không nhìn cánh tay bắp chân với bụng của Nhan Nhã Tịnh, càng không định vén chăn của Nhan Nhã Tịnh lên, giọng nói khoa trương ban nãy của cậu ta chỉ đơn giản là biểu diễn thôi.
Thế nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Lưu Thiên Hàn, Lâm Tư Hãn vẫn giả vờ giả vịt nhấc một góc chăn của Nhan Nhã Tịnh lên.
“Ra ngoài!”
Bàn tay của Nhan Nhã Tịnh còn chưa lộ ra thì cái góc bị nhấc lên kia đã bị Lưu Thiên Hàn ấn chặt xuống.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ vẫn luôn lén lút nghe động tĩnh trong phòng Nhan Nhã Tịnh. Nghe thấy tiếng quát dữ dội của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Mỹ không nhịn được mà rùng mình: “Anh à, ba hung dữ thật ấy, anh nói xem có khi nào ba sẽ đánh chú Tư Hãn không? Chúng ta có cần qua đó bảo vệ chú Tư Hãn không, tránh cho chú Tư Hãn bị đánh thảm luôn á?”
“Không cần!” Nhan An Bảo nói với vẻ nghiêm túc: “Chúng ta chỉ là trẻ con năm tuổi, chuyện của người lớn, trẻ con như chúng ta không được xen vào.”
Nhan An Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309526/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.