Phi lễ chớ nghe? Ha! Lưu Thiên Hàn hất văng bàn tay mũm mĩm của Nhan An Mỹ ra, cái tên mặt non ẻo lả kia đã nhìn cả nơi không nên nhìn rồi, chắc đến cả nơi không nên sờ cũng sờ luôn rồi đúng không! Vậy mà anh nghe thôi cũng là bất lịch sự à? Đây là đạo lý gì vậy! Ba bước gộp thành hai bước, Lưu Thiên Hàn xông thẳng vào trong phòng Nhan Nhã Tịnh. Nói thì là như vậy nhưng Lâm Tư Hãn thực sự không nhìn cánh tay bắp chân với bụng của Nhan Nhã Tịnh, càng không định vén chăn của Nhan Nhã Tịnh lên, giọng nói khoa trương ban nãy của cậu ta chỉ đơn giản là biểu diễn thôi. Thế nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Lưu Thiên Hàn, Lâm Tư Hãn vẫn giả vờ giả vịt nhấc một góc chăn của Nhan Nhã Tịnh lên. “Ra ngoài!” Bàn tay của Nhan Nhã Tịnh còn chưa lộ ra thì cái góc bị nhấc lên kia đã bị Lưu Thiên Hàn ấn chặt xuống. Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ vẫn luôn lén lút nghe động tĩnh trong phòng Nhan Nhã Tịnh. Nghe thấy tiếng quát dữ dội của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Mỹ không nhịn được mà rùng mình: “Anh à, ba hung dữ thật ấy, anh nói xem có khi nào ba sẽ đánh chú Tư Hãn không? Chúng ta có cần qua đó bảo vệ chú Tư Hãn không, tránh cho chú Tư Hãn bị đánh thảm luôn á?” “Không cần!” Nhan An Bảo nói với vẻ nghiêm túc: “Chúng ta chỉ là trẻ con năm tuổi, chuyện của người lớn, trẻ con như chúng ta không được xen vào.” Nhan An Mỹ gật đầu thấu tỏ: “Đúng, chúng ta chỉ là trẻ con ngây thơ vô tội thôi, không thể lo chuyện bao đồng được.” Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ngây thơ vô tội nhìn nhau, sau đấy lại nở nụ cười ngây thơ vô tội đi về phòng mình. Nghe thấy lời Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nói, khóe môi Nhạc Dũng không nhịn được mà run rẩy. Ranh con bây giờ đúng là càng ngày càng láo rồi! Rõ ràng là hai con hồ ly nhỏ, ai cho chúng dũng khí mà cảm thấy mình ngây thơ vô tội vậy hả? Nhưng mà ngưỡng mộ đại ca thật đấy, có được một đôi trai gái ma quái như thế này! Đáng thương cho kiếp FA của anh ta, đến đối tượng để sinh con cũng không tìm được! Lâm Tư Hãn trong phòng Nhan Nhã Tịnh bị một tiếng này của Lưu Thiên Hàn dọa cho hãi hồn đến mức trên mặt ngập tràn vẻ ngơ ngác ngây thơ kinh hoảng. Nhưng cậu ta đã phản ứng lại gần như ngay lập tức. Cậu ta diễn nam phụ tổng giám đốc bá đạo cơ mà, tuyệt đối không thể sợ sệt như vậy được. Cậu ta dựa ra đằng sau, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà cơ thể cậu ta linh hoạt nên vẫn thành công vắt chéo hai chân theo tiêu chuẩn của tổng giám đốc bá đạo. Cậu ta nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ tà mị bá đạo: “Gì đấy? Anh đang nói chuyện với tôi đấy à? Tôi là bạn trai chính thức của Nhã Tịnh, vì sao tôi phải ra ngoài? Có ra ngoài cũng nên là anh ra ngoài!” Lâm Tư Hãn nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, tổng giám đốc bá đạo tà mị lập tức trở nên dịu dàng thâm tình: “Nhã Tịnh, nhìn vào đôi mắt của anh đi, đối diện với sự thâm tình của anh đi. Có phải trái tim của em đang đập vì anh không?” Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một cái. Cô vừa mới tỉnh lại đã phải hoảng sợ vì diễn xuất đáng sợ của Lâm Tư Hãn rồi, cô cũng có dễ dàng gì đâu? “Tư Hãn, cảm ơn anh có thể tới thăm em nhé.” Nhan Nhã Tịnh nhịn lại xúc động nôn ra máu, nhìn Lâm Tư Hãn bằng ánh mắt dạt dào tình cảm rồi nói. “Nhã Tịnh, đừng nói cảm ơn anh!” Lâm Tư Hãn hất đầu đầy bá đạo: “Thứ anh cần không phải lời cảm ơn của em, mà là tình yêu của em!” Nhan Nhã Tịnh: “...” Mức độ diễn xuất này lại phóng đại nữa rồi, cô nên đáp lời như thế nào đây? May mà Lâm Tư Hãn đã chuẩn bị kịch bản đầy đủ, không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, cậu ta lại nói bằng vẻ dịu dàng tràn ngập bá đạo: “Nhã Tịnh, em có biết không, khi biết tin em bị thương anh đã nôn nóng đến mức nào! Anh chỉ ước gì người bị thương là anh thôi! Suốt cả một đường, anh nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm ngàn lần, thà anh bị chém nghìn nhát dao, ném vào chảo dầu, cũng không muốn để em chịu đựng dù chỉ một chút uất ức!” “Nhã Tịnh, em sờ lên trái tim anh đi, trái tim anh đang đau lên vì em, nó đau không muốn sống nữa, sống không bằng chết!” Nhan Nhã Tịnh: “...” Lần trước Lâm Tư Hãn diễn tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng, hôm nay cậu ta lại tìm được linh cảm trong phim của Quỳnh Dao rồi à? Nhưng diễn xuất của cô thực sự không biểu diễn được nữ chính sướt mướt như trong phim của Quỳnh Dao đâu. Lúc này Nhan Nhã Tịnh không thể phát huy được diễn xuất, chỉ đành để mặc cho Lâm Tư Hãn nắm lấy bàn tay đã cứng đờ đến mức không thể cứng đờ hơn, dán lên lồng ngực anh ta. Tay của cô còn chưa đặt lên lồng ngực Lâm Tư Hãn thì cơ thể thon gầy của Lâm Tư Hãn đã bị Lưu Thiên Hàn nhấc lên khỏi ghế không chút khách sáo. Sau đó ném phăng xuống đất đầy bạo lực. “Cút!” Nghe thấy tiếng Lâm Tư Hãn đập mạnh xuống, nhìn thấy dáng vẻ cậu ta bị Lưu Thiên Hàn đánh cho thảm tới mức lạc lõng trong gió, trong lòng Nhan Nhã Tịnh có hơi không nỡ. Cô sợ nếu diễn tiếp, Lâm Tư Hãn sẽ bị Lưu Thiên Hàn đánh càng thảm hơn mất, vội vàng nói rằng: “Tư Hãn, em không sao đâu, hay là anh về trước đi.” Lâm Tư Hãn kiên cường bò dậy khỏi đất, cậu ta cảm thấy cứ thế rút lui thì có chút bẽ mặt, vô cùng tổn hại tới khí chất tổng giám đốc bá đạo của cậu ta, nhưng khí thế trên người Lưu Thiên Hàn đáng sợ như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc cậu ta phát huy diễn xuất, cậu ta chỉ đành cắn răng ủ rũ rời đi. Cuối cùng không cam lòng khi lãng phí diễn xuất tốt của mình như vậy, lúc đi tới cửa, Lâm Tư Hãn còn bá đạo nhướng mày với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, em nghỉ ngơi cho tốt nhé! Đợi anh lấy lại sức rồi anh nhất định sẽ để cả thế giới này biết rằng anh yêu em đến thế nào!” “Tư Hãn, anh cũng... nghỉ ngơi cho tốt.” Nhìn thấy đầu mũi hơi đỏ của Lâm Tư Hãn dính một bông hoa bách hợp bị nghiền nát, Nhan Nhã Tịnh nói một cách chân thành. “Nhã Tịnh, em yên tâm, anh sẽ không để em chờ quá lâu đâu! Bây giờ anh về nhà lấy sổ hộ khẩu, thứ hai chúng ta đi đăng ký kết hôn!” “Được, em đợi anh.” Nhận được câu trả lời khẳng định của Nhan Nhã Tịnh, Lâm Tư Hãn căng da đầu bá đạo nhướng mày thị uy với Lưu Thiên Hàn, sau đó mới lề mà lề mề đi xuống dưới tầng. “Ha!” Lâm Tư Hãn vừa mới ra ngoài, tiếng cười mỉa của Lưu Thiên Hàn đã vang lên bên tai Nhan Nhã Tịnh. “Anh hai, cổ họng anh khó chịu à? Nếu cổ họng anh khó chịu thì trong hộp thuốc có thuốc đấy, anh có thể uống thuốc!” “Nhan Nhã Tịnh, cô thực sự khiến tôi phải mở mang tầm mắt đấy!” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn lạnh như đỉnh núi tuyết: “Cô vội vã muốn tái giá đến vậy ư?” “Đúng vậy, cô đơn trong phòng mà, không tái giá thì sao mà được.” Nhan Nhã Tịnh cố ý nói với Lưu Thiên Hàn một cách nhẹ bẫng. “Ha! Thiên Hàn đúng là mắt mù nên mới yêu loại phụ nữ lăng nhăng như cô!” Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh còn định cố gắng đoạt lại trái tim của Lưu Thiên Hàn, nhưng anh cứ suốt ngày nói cô là phụ nữ lăng nhăng, anh nói năng khó nghe như vậy, trong lòng cô rất khó chịu. Thêm vào đó, lúc cô bị Chung Vĩ Thành bắt đi, trong điện thoại anh còn nói rằng cô chết cũng đáng đời, cõi lòng Nhan Nhã Tịnh càng thêm thảm hại. Cô cười tự giễu: “Đúng vậy, anh ấy mắt mù! Anh Lưu đúng là mắt mù rồi!” Anh mắt mù nên mới coi Cung Tư Mỹ là trân bảo trong trái tim, anh mắt mù nên mới nói rằng cô có chết cũng đáng đời! Anh Lưu, mắt anh, thực sự mù rồi! “Nhan Nhã Tịnh, cô nói lại lần nữa cho tôi nghe xem!” Lưu Thiên Hàn tức đến mức cả người rực lửa không thể phát tiết được, ngón tay anh siết lại hận không thể bóp gãy cổ Nhan Nhã Tịnh. Nhưng anh vừa cúi đầu, nhìn thấy vết đỏ trên cổ cô, trái tim đang giận giữ kia bỗng nhiên mềm đi. Cô bị thương rồi. Anh cáu kỉnh với một người bị bệnh như vậy, hình như hơi vô nhân đạo. Lưu Thiên Hàn vừa định nói gì đó nhẹ nhàng thì Hách Trung Văn đã xông vào như đạp phong hỏa luân, anh ta dồn sức nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, ai bắt nạt em vậy? Tôi giết tên đó!” “Trung Văn, sao cháu lại tới đây?” Nhìn thấy Hách Trung Văn đang nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không nhịn được nhíu mày, anh vô thức hỏi một câu: “Hai người có quan hệ gì?” “Cháu là bạn trai cũ của cô ấy!” Hách Trung Văn thẳng lưng lên, nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]