Không đợi Nhan Nhã Tịnh trả lời, Lưu Thiên Hàn đã cười mỉa nói: “Loại phụ nữ bán thân, chỉ sợ là đàn ông nhiều đến mức thậm chí bản thân cũng không đếm được chứ gì!” Màu máu trên mặt Nhan Nhã Tịnh rút đi, nhưng nghĩ đến mục tiêu lớn của mình là theo đuổi được Lưu Thiên Hàn một lần nữa, Nhan Nhã Tịnh lại cố gắng đè nén sự chua xót trong lòng, nở nụ cười tươi như hoa. Theo đuổi anh Lưu mất trí nhớ là một công trình rất lớn, nếu như cô cứ động một chút là đau lòng buồn bã, chỉ sợ là kiếp sau cũng không thể thành công hạ gục được anh Lưu. “Anh Lưu, cho dù anh có muốn tin hay không thì em cũng đều phải nói, cả đời này của em chỉ có một người đàn ông là anh thôi.” Khóe miệng Nhan Nhã Tịnh mang ý cười, nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên Lưu Thiên Hàn cảm thấy, nghe giọng nói của cô có chút đau đớn, có chút khổ sở. Nghe mà trong lòng anh cũng nhói đau. Nhưng cho dù có đau lòng đến đâu, anh cũng không thể tin lời cô nói được. Gái điếm vô tình, con hát vô nghĩa, phụ nữ làm loại việc đó, làm gì có tư cách nói tới cái thứ gọi là chung tình chứ! Không muốn tiếp tục để cảm xúc của mình bị ả gái bán thân này quấn lấy nữa, Lưu Thiên Hàn khinh thường hừ một tiếng: “Giọng đêm qua của cô đâu giống chỉ từng trải qua với một người đàn ông đâu!” Giọng gì cơ? Nhan Nhã Tịnh sững sờ một lúc, nhưng gần như là ngay lập tức, cô hiểu được lời Lưu Thiên Hàn nói có ý gì. Tiếng kêu mà anh nói rõ ràng là ám chỉ tối hôm qua lúc anh gọi điện với Cung Tư Mỹ, cô cố tình kêu ra chất giọng xấu hổ kia. Đó cũng là lần đầu tiên Nhan Nhã Tịnh to gan cố ý kêu ra tiếng kêu như thế, nghĩ lại là đỏ mặt tía tai. Cô ngẩng mặt lên, không biết có phải là ảo giác của cô không mà giờ cô lại cảm thấy vành tai của Lưu Thiên Hàn hơi đỏ. Lẽ nào anh Lưu nói mấy lời không thuần khiết này xong cũng xấu hổ đấy chứ? Nghĩ tới chuyện Lưu Thiên Hàn cũng có thể đang xấu hổ, Nhan Nhã Tịnh bỗng nảy sinh lòng tàn ác, muốn trêu chọc anh một chút. “Anh Lưu à, trời đất chứng giám, em thực sự chỉ có một người đàn ông là anh thôi! Anh Lưu, lời anh vừa mới nói không phải là khen giọng em dễ nghe đấy chứ?” Đúng thật là vậy, sau khi cô nói xong lời này, cô phát hiện vành tai Lưu Thiên Hàn lại càng đỏ thêm một chút. Trong lòng cô không khỏi có hơi đắc ý, định trêu chọc đến cùng: “Anh Lưu, tất cả các kỹ thuật và giọng nói của em đều là anh dạy cả đấy, nếu như anh cảm thấy giọng nói của em dễ nghe, vậy thì chỉ có thể giải thích một điều rằng anh dạy rất tốt!” “Anh Lưu, chúng ta thế này là danh sư xuất cao đồ đấy!” “Khụ khụ...” Lưu Thiên Hàn suýt chút nữa thì sặc chết bởi nước bọt của mình, anh đang bị ả gái bán thân trêu chọc sao? Loại gái ngành thế này đúng là vô liêm sỉ, trêu ghẹo đàn ông chẳng có chút giới hạn nào! Nghĩ tới chuyện cô cũng thường xuyên trêu ghẹo những tên đàn ông khác như vậy, Lưu Thiên Hàn đột nhiên cảm thấy cả người khó chịu. Muốn giết người quá! “Xuống xe!” Lưu Thiên Hàn đạp mạnh chân ga, hạ lệnh đuổi khách với Nhan Nhã Tịnh. Hôm nay đầu anh thực sự úng nước rồi, nhìn thấy cô công khai gạ gẫm khách ở nơi công cộng nên mới có hành động kì lạ như thế này! Lại bảo cô xuống xe. Nhưng Nhan Nhã Tịnh nhất quyết không xuống. Cô bĩu môi đáng thương, nói dối mà trong lòng hơi áy náy: “Anh Lưu, em không xuống xe được, chân em bị trẹo rồi, không đi đường nổi nữa.” Chân bị trẹo hả? Ha! Ban nãy cố gắng gạ gẫm khách, chân vẫn còn ổn lắm cơ mà, vừa lên xe của anh mà chân đã bị trẹo rồi à? Lưu Thiên Hàn đi thẳng xuống xe, định lôi Nhan Nhã Tịnh xuống khỏi ghế sau. Nhan Nhã Tịnh biết, với sức lực của cô chắc chắn sẽ không phản kháng lại được Lưu Thiên Hàn, nhưng cô có thể nhân cơ hội này mà thực hiện thêm chút mục tiêu nhỏ mà. Ví dụ như, nhân lúc anh kéo cô xuống, cô có thể thuận thế ngã lên người anh, khi đấy anh chắc chắn sẽ không phòng bị, đứng không vững, hai người chắc chắn sẽ cùng ngã xuống đường. Tới lúc đó cô ở trên, anh ở dưới, nếu như ông trời độ cô thêm một chút, môi của hai người còn có thể vừa khéo chạm vào nhau, thực hiện một nụ hôn rung động con tim. Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ trong lòng càng vui sướng, mà cô cũng định cố gắng thực hiện tưởng tượng của mình luôn. Nhưng ông trời không độ cô chút nào, từ đầu tới cuối những hành động như nghiêng về phía trước, xoay người, ngã xuống đất, đều là vở kịch của một mình cô, cuối cùng cô ngã sấp mặt xuống đất vô cùng hoành tráng. Điều đáng buồn nhất đó là, lần này tự cô bị ngã trật cổ chân thật rồi. “Cút!” Sau khi lạnh lùng vứt lại một câu, Lưu Thiên Hàn định lái xe rời đi, nhưng đúng lúc Nhan Nhã Tịnh lại ngã ngay trước xe anh, chặn mất đường của anh luôn nên anh có muốn quay đầu cũng khó, không thể tiếp tục đi về phía trước được. Lưu Thiên Hàn còn tưởng Nhan Nhã Tịnh sẽ tiếp tục ăn vạ trước chiếc siêu xe của anh, quấn lấy anh không rời, nhưng điều bất ngờ là lần này Nhan Nhã Tịnh lại tự mình bò dậy từ dưới đất. Khóe miệng cô hơi cong lên, nhưng trong nụ cười lại là vẻ đau thương và yếu ớt, dù thế nào cũng không che giấu được. “Anh Lưu, em cút đây.” Hôm nay khiến anh khó chịu đến đây thôi, trong người em thấy khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, không thể làm keo 502 được nữa. Nhưng đợi em nghỉ ngơi lại sức, em vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy anh. Mắt cá chân đau thật đấy, Nhan Nhã Tịnh cố gắng để đi lại bình thường một chút, nhưng lúc đi vẫn tập tễnh. Ngay lúc quay người đi, Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà chảy nước mắt đầy mặt. Có thể là trên người đau khiến tâm lý trở nên vô cùng yếu ớt, cô lại vô dụng mà rơi nước mắt rồi. Cô vẫn còn có điều muốn nói với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô lại không muốn để anh nhìn thấy cô khóc, vậy là chỉ có thể quay lưng lại với anh, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Anh Lưu, cho dù em chỉ là một người làm loại nghề đó thì em cũng biết đau mà, anh có thể nào, đừng động một chút là đẩy ngã em không? Thôi vậy, anh thích thế nào thì cứ thế đi, dù sao thì bây giờ em trong lòng anh cũng chẳng đáng một xu.” “Nhưng anh Lưu, em sợ khi anh khôi phục lại ký ức rồi, lúc đó anh nghĩ lại những chuyện đã từng làm với em, thì anh sẽ đau lòng lắm!” Lưu Thiên Hàn cảm thấy, bây giờ anh đã đau lòng luôn rồi. Nghe thấy giọng nói rõ ràng rất khó chịu nhưng cố tỏ ra thoải mái của cô, nhìn dáng vẻ tập tễnh của cô, bỗng nhiên trong lòng anh đau đến mức không thở nổi. Anh nghĩ, có khi anh trúng tà thật tồi, lại sinh ra thứ tình cảm với người phụ nữ làm gái ngành này, thứ tình cảm mà đến cả với Cung Tư Mỹ anh cũng chưa từng có. Tuy cơn đau trong lồng ngực như ngọn lửa thiêu đốt tim gan, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn nói không chút tình cảm: “Cô yên tâm, Lưu Thiên Hàn tôi sẽ không cảm thấy đau lòng vì một người phụ nữ bẩn thỉu đâu!” Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, không đau lòng thì tốt rồi. Nhưng hy vọng rằng, anh sẽ vĩnh viễn không đau lòng. Nhan Nhã Tịnh cũng không tiếp tục nói những lời tự rước lấy nhục nữa, cô cố gắng duỗi thẳng thắt lưng, bước từng bước tiếp tục đi về phía trước. Tối hôm qua, sau khi Lưu Thiên Hàn vứt cô lại giữa đường, cô không gọi được xe, sau đó trời lại đổ mưa, có thể nói là cô dầm mưa gần một đêm. Sáng sớm nay cô vừa tỉnh lại đã nhận ra mình bị sốt, cô không muốn xin nghỉ nên uống chút thuốc hạ sốt rồi lại tới bệnh viện. Lúc này có lẽ cô lại lên cơn sốt nữa rồi, đầu óc cô hơi choáng váng, mỗi một bước đi cô đều cảm thấy cảnh vật xung quanh như đang rung chuyển. Cuối cùng cơ thể của cô cũng bắt đầu lảo đảo, lảo đảo đến mức trời đất đảo lộn, cho tới khi trước mắt của cô chỉ còn lại một mảnh đen kịt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]