Chương trước
Chương sau
“Anh Lưu, anh sao vậy?”
Nhan Nhã Tịnh bị hành động đột ngột này của Lưu Thiên Hàn dọa cho giật nảy mình, cô dùng sức ôm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, trong mắt không che giấu nổi sự lo lắng.
Từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn vẫn luôn lạnh lùng cấm dục, đương nhiên diễn xuất không thể nhuần nhuyễn được như Lâm Tiêu.
Anh hơi xấu hổ mà cau mày lại, giọng nói cứng nhắc: “Anh khó chịu quá, có lẽ... có lẽ là bị bệnh rồi.”
Nhìn thấy diễn xuất vụng về này của Lưu Thiên Hàn, Lâm Tiêu ở bên cạnh suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Vừa nãy còn chê anh ta không ngại làm chuyện gian trá cơ mà?
Giờ Lưu Cửu lại cố tình giả vờ yếu đuối như thế này là vì điều gì đây!
Quan tâm ắt sẽ loạn, Nhan Nhã Tịnh lại không nhận ra rằng Lưu Thiên Hàn đang cố ý giả vờ, cô đau lòng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn: “Không phải là bị sốt đấy chứ? Anh Lưu, để em đi lấy kẹp nhiệt độ đo cho anh nhé.”
“Không cần đâu!” Lưu Thiên Hàn sợ bị vạch trần, vội vàng nói: “Anh chỉ thấy khó chịu thôi, có đo nhiệt độ cũng vô ích.”
Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ đặt đầu ngón tay lên trên cổ tay Lưu Thiên Hàn, tràn đầy năng lượng, khí huyết sục sôi, mạch đập ổn định và khỏe mạnh, đây cũng gọi là bị bệnh hả?
Đang đùa cô đấy à!
Giỏi lắm!
Nhan Nhã Tịnh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, vậy làm thế nào mới có ích đây?”
“Không cần làm gì cả, em cứ ở bên cạnh anh là được.” Lưu Thiên Hàn ngạo kiều dựa vào trong lòng Nhan Nhã Tịnh, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
Nhan Nhã Tịnh cười khẩy đến mức khóe miệng co giật, biết giả vờ thật đấy!
Người bình thường đều là càng sống càng trưởng thành, sao anh Lưu càng sống càng trẻ con vậy? Không phải anh đang ghen với Hách Trung Văn đấy chứ?
Có gì mà phải ghen với một người có tâm trí chỉ là một đứa trẻ ba tuổi chứ hả!
Lâm Tiêu cũng không ngờ người lạnh lùng bình tĩnh nhất trong bốn cậu chủ của thủ đô mà cũng làm nũng chơi xấu một cách vô liêm sỉ như thế, bỗng cảm giác được mở mang tầm mắt.
Anh ta âm thầm thở ra một hơi, diễn xuất của Lưu Cửu dường như có ma lực biến thứ vô dụng thành thần kỳ. Mới đầu chẳng ra làm sao, sau đó càng ngày càng hoàn thiện, sau này anh ta phải học hỏi một chút mới được.
“Được, em ở bên anh.” Nhan Nhã Tịnh vô cùng tốt tính, giọng nói dịu dàng gần như sắp chảy nước.
Lưu Thiên Hàn đã đạt được mưu kế, trong lòng thỏa mãn. Anh vừa định ôm lấy cô vợ nhà mình hôn mạnh một cái thì Nhan Nhã Tịnh đã vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh sang một bên với vẻ ghét bỏ.
“Anh Lưu, đừng giả vờ nữa! Anh lớn tướng thế này rồi mà còn giở cái trò cỏn con này à, lẽ nào anh không cảm thấy mình già mà không nên nết sao!”
Già mà không nên nết...
Tâm hồn non nớt của Lưu Thiên Hàn lập tức bị tổn thương nặng nề, anh còn đang độ tuổi như hổ như sói, già đâu ra chứ!
Đều là tại cái xưng hô anh Lưu này hại cả!
Việc giả vờ yếu ớt bị vạch trần, Lưu Thiên Hàn cũng không đỏ mặt, anh nói với Nhan Nhã Tịnh một cách ngang nhiên: “Nhan Nhã Tịnh, anh đâu có lừa em, anh khó chịu thật mà. Trong mắt em chỉ có Trung Văn thôi, anh thấy khó chịu.”
“Anh Lưu, bây giờ tâm lý của Hách Trung Văn hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ, anh không cần phải ghen với cậu ấy làm gì cả. Trong lòng em, cậu ấy bây giờ cũng giống như An Bảo và An Mỹ vậy, lẽ nào anh còn ghen cả với An Bảo và An Mỹ sao?”
“Có chứ!” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn vẫn rất ngang nhiên, Nhan Nhã Tịnh thực sự sắp phát điên rồi, người đàn ông này, sao chẳng thể nói lý với anh được vậy!
“Anh Lưu, anh ngang ngạnh thật đấy!” Dù không nói lý được, cô cũng không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt mà đàn gảy tai trâu nữa. Nghĩ tới Hách Trung Văn vẫn còn đang đáng thương đợi cô về bệnh viện, cô phủi bụi trên người rồi nhanh chân bước ra khỏi căn hộ nhỏ.
Thấy Lưu Thiên Hàn phải chịu thua, trong lòng Lâm Tiêu sung sướng tột độ, to gan nói với Lưu Thiên Hàn: “Hình như có người nào đó bị ghét bỏ rồi kìa!”
Lưu Thiên Hàn đứng dậy, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua mặt Lâm Tiêu, Lâm Tiêu lập tức cảm thấy vô số cọc băng đâm vào mặt mình thành hàng ngàn lỗ thủng.
Vốn dĩ anh ta còn muốn cười nhạo Lưu Thiên Hàn thêm một lúc nữa, nhưng nhớ tới vũ lực của người nào đó quá đáng sợ, anh ta vẫn biết điều mà ngậm miệng lại.
Lưu Thiên Hàn không hề cảm thấy mình bị Nhan Nhã Tịnh chán ghét, anh nhanh chân đuổi theo cô: “Anh tới bệnh viện cùng với em!”. Truyện Xuyên Không
Nếu như đã không thể ngăn cản Nhan Nhã Tịnh chăm sóc cho Hách Trung Văn, vậy thì anh sẽ ở bên cô không rời bước nào. Anh muốn xem thử xem, Hách Trung Văn còn có thể giả điên giả dại đến bao giờ!
Thực ra Nhan Nhã Tịnh không muốn để Lưu Thiên Hàn cùng đến bệnh viện với cô, dù sao thì Hách Trung Văn cũng quá sợ anh, cô không muốn khiến Hách Trung Văn bị ám ảnh tâm lí.
Nhưng gần đây Lưu Thiên Hàn quấn lấy cô rất chặt, cô không thể thoát nổi anh, chỉ đành để anh qua đó cùng với cô.
Đúng thật, Hách Trung Văn vừa nhìn thấy cô thì còn đang rất vui mừng, nhưng vừa thấy Lưu Thiên Hàn cùng đi vào phòng bệnh với cô là anh ta đã không kiềm chế được mà bật gào khóc.
“Quái vật! Người xấu!”
Hách Trung Văn vô cùng hoảng sợ vùi người vào trong lòng Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, quái vật đáng sợ quá đáng sợ quá, anh ta sẽ ăn tôi mất! Tôi sợ lắm!”
“Đừng sợ đừng sợ! Có tôi đây rồi, tôi sẽ không để quái vật bắt nạt cậu đâu!” Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng vỗ bả vai Hách Trung Văn, khẽ giọng an ủi.
Được Nhan Nhã Tịnh an ủi như vậy, bờ vai không ngừng run rẩy của Hách Trung Văn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói của anh ta vẫn run lên rất rõ ràng.
“Nhưng mà chị đại, tôi không thích nhìn thấy quái vật đâu, em bảo quái vật ra ngoài có được không?” Hách Trung Văn ôm chặt lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh như đứa trẻ sợ bị vứt bỏ: “Chị đại, tôi chỉ muốn ở cùng em thôi.”
“Ha!”
Lưu Thiên Hàn bị Hách Trung Văn làm cho tức tới mức bật cười, tên ranh này, đang cướp vợ anh ngay trước mặt anh đấy à!
Sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ tức giận, Lưu Thiên Hàn đè nén ý muốn ném Hách Trung Văn ra bên ngoài, anh nhướng mày lạnh lùng: “Trung Văn, một vừa hai phải thôi!”
Giọng nói Lưu Thiên Hàn không lớn, nhưng anh đã ở trên vị trí cao từ lâu, khí thế lại vô cùng lạnh lùng, giọng nói vô hình tản ra áp lực khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Hách Trung Văn từ nhỏ đã vô cùng kính trọng sợ hãi Lưu Thiên Hàn, bị uy thế quanh người Lưu Thiên Hàn chèn ép một lần nữa, cơ thể nhỏ bé của anh ta run bắn lên, nhưng nghĩ thấy bây giờ anh ta là một tên ngốc, Nhan Nhã Tịnh bảo vệ anh ta vô điều kiện nên anh ta cũng thêm tự tin hơn.
Anh ta dụi vào vòng tay của Nhan Nhã Tịnh, đôi mắt đen láy vừa vô tội vừa đáng thương như con nai con.
“Chị đại, quái vật thực sự sắp ăn thịt người rồi! Chị đại, quái vật hung ác quá, em mau đuổi quái vật ra ngoài đi có được không?” Hách Trung Văn bĩu môi, bắt đầu bật khóc huhu.
“Tôi không muốn bị quái vật ăn thịt đâu! Huhu, quái vật xấu xa lắm, tôi không muốn nhìn thấy quái vật, huhu...”
Nhìn thấy dáng vẻ khóc không ra hơi của Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh thương xót từ tận đáy lòng, cô không thể nhìn nổi cảnh người khác khóc, nhất là khi đây còn là người bạn tốt Hách béo thân thiết sống chết có nhau của cô.
Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hách Trung Văn, dáng vẻ như sắp ăn thịt người, Nhan Nhã Tịnh không thể nhịn nổi nữa: “Anh Lưu, anh có thể đừng sầm mặt dọa nạt Hách béo suốt như vậy được không?! Cậu ấy vốn đã sợ anh rồi, anh khiến cậu ấy khóc trông khó chịu thế nào kìa!”
“Sợ?!
Sợ anh mà còn dám giả ngu cướp vợ anh à!
Có Nhan Nhã Tịnh chống lưng cho anh ta, gan của Hách Trung Văn lập tức to lên, anh ta chớp đôi mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh với vẻ ngây thơ vô tội: “Chị đại, chúng ta đuổi quái vật đi rồi đi ngủ có được không? Tôi muốn chị đại ôm tôi ngủ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.