Sau khi Chiến Mục Hàng gửi tin nhắn này xong, trong lòng vô cùng thấp thỏm, còn có một loại chờ mong nói không nên lời. Có lẽ trong lòng Tô Thu Quỳnh vẫn còn có anh ta thì sao? Nhưng tin nhắn này như chìm vào đáy biển, anh ta chờ đến nỗi hoa toàn mà vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Tô Thu Quỳnh. Điện thoại sáng lên, nhìn màn hình điện thoại dần dần chuyển thành màu đen rồi lại bật sáng màn hình một lần nữa. Vẫn không có một tin nhắn trả lời. Đột nhiên, trong đầu Chiến Mục Hàng lóe lên. Đúng, đây là số điện thoại của Tô Thu Quỳnh vào sáu năm trước. Sáu năm sau, vật đổi sao dời, tất nhiên Tô Thu Quỳnh đã đổi sang số điện thoại mới. Nghĩ như vậy, trái tim đen kịt của anh ta trong nháy mắt liên vụt lên ánh sáng. Anh ta không ngừng gọi điện thoại cho Minh Quân, kêu anh ta điều tra rõ ràng số điện thoại di động của Tô Thu Quỳnh rồi gửi cho anh ta. Hiệu suất làm việc của Minh Quân là số một, chưa đến năm phút, anh ta liền gửi số điện thoại di động của Tô Thu Quỳnh tới. Nhìn số điện thoại di động trên màn hình, đầu ngón tay Chiến Mục Hàng run rẩy. Anh ta không biết rằng từ trước đến nay, mình là một người trầm ổn lại tỉnh táo, sau khi nhìn thấy số điện thoại của Tô Thu Quỳnh thì đầu ngón tay lại run như thế này. Gửi tin nhắn đi là chuyện đơn giản nhất, nhưng nếu như tay cứ run rẩy thì chuyện gửi tin nhắn quả thật là một thách thức lớn. Chiến Mục Hàng gần như dùng hết sức lực toàn thân mới có thể gửi một tin nhắn cho Tô Thu Quỳnh. Nhưng mà anh ta vốn muốn gửi tin nhắn lúc nãy vào số điện thoại di động mới của Tô Thu Quỳnh, nhưng anh ta cảm thấy từ ngữ lúc nãy thật sự quá hèn mọn, lại có hơi mất mặt. Cho nên, nghĩ một hồi, anh ta vẫn soạn ra một tin nhắn mới. “Tô Thu Quỳnh, trở về bên cạnh anh. Người phụ nữ chết tiệt này, nếu như em dám ở bên cạnh Lâm Tiêu, anh sẽ không tha cho em.” Như đã chìm xuống đáy biển. Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, anh ta chưa từng chờ đợi như thế, anh ta chờ điện thoại vang lên, nhưng mà anh ta chờ hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không nhận được câu trả lời của Tô Thu Quỳnh. Lông mày Chiến Mục Hàng nhíu chặt lại. Chẳng lẽ Tô Thu Quỳnh chê ba thái độ của anh ta kém, cô bị chọc tức cho nên tức giận không muốn trả lời anh ta. Sao Tô Thu Quỳnh có thể không để ý tới anh ta. Sự kiêu ngạo vẫn đang quay cuồng trong lòng Chiến Mục Hàng, nhưng mà lúc này, anh ta phát hiện so sánh với sự kiêu ngạo, anh ta càng muốn Tô Thu Quỳnh hơn. Liên tục do dự, anh ta lại gửi cho Tô Thu Quỳnh một tin nhắn. “Tô Thu Quỳnh, anh xin lỗi, là do lúc nãy anh quá kích động. Tô Thu Quỳnh, rời khỏi Lâm Tiêu, trở về bên cạnh anh đi, có được không? Tô Thu Quỳnh, trong lòng anh có em, chỉ cần em trở về bên cạnh anh, em có kêu anh làm cái gì thì anh cũng sẽ làm.” Kêu anh ta làm cái gì anh ta cũng làm. Tại sao Chiến Mục Hàng này lại vì một người phụ nữ mà trở nên ngu ngốc như thế? Tuy là rất khinh thường đoạn tin nhắn này, nhưng Chiến Mục Hàng vẫn nhanh chóng gửi tin nhắn đi. Lòng bàn tay anh ta đổ đầy mồ hôi, lo lắng chờ đợi Tô Thu Quỳnh trả lời, anh ta cảm thấy thái độ mình tốt như thế, dù sao Tô Thu Quỳnh cũng phải để ý đến anh ta một chút. Tô Thu Quỳnh không thèm để ý tới anh ta. Nóng lòng chờ đợi khiến Chiến Mục Hàng gần như sụp đổ, rốt cuộc anh ta không chờ được nữa, trực tiếp cầm lấy điện thoại gọi qua cho Tô Thu Quỳnh. Lần này, điện thoại được kết nối, Chiến Mục Hàng vội vàng liên tục nói với người ở đầu dây bên kia: “Tô Thu Quỳnh, anh là Chiến Mục Hàng đây. Tô Thu Quỳnh, em là người phụ nữ của anh, anh không quan tâm em đã từng bên cạnh ai, em vẫn là người phụ nữ của Chiến Mục Hàng anh.” “Tô Thu Quỳnh, rời khỏi Lâm Tiêu đi! Anh không kết hôn với An Tình, chúng ta lại phục hôn có được không?” Nói xong câu cuối cùng, lúc nói câu có được không trong, giọng nói Chiến Mục Hàng mang theo chút run rẩy. Giọng điệu nói chuyện của anh ta vẫn mang theo vẻ khinh người như cũ, nhưng chỉ có trong lòng anh ta biết rõ bây giờ mình đang khẩn trương tới cỡ nào. Còn căng thẳng, kích động hơn cả con gái lần đầu về nhà chồng. Đầu dây bên kia điện thoại không truyền đến giọng nói của Tô Thu Quỳnh, mà là giọng nói của Lâm Tiêu. Trong giọng nói của Lâm Tiêu mang theo vẻ thâm tình khiến anh ta phải căm thù đến tận xương tủy: “Thu Quỳnh, em không cần phải cảm thấy khó chịu vì hai đứa bé ấy nữa, sau này em sẽ có con của chúng ta, chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều bé con.” “Thu Quỳnh, tối nay chúng ta vẫn nên dùng biện pháp an toàn đi, chờ đến lúc sức khỏe của em tốt rồi thì chúng ta sẽ cố gắng phấn đấu nuôi con.” Lâm Tiêu ở bên kia không cẩn thận ấn nghe điện thoại, nói xong lời này, dường như chú ý đến điện thoại được kết nối, liền vội vàng cúp máy. Chiến Mục Hàng đỏ ngầu cả mắt đứng yên tại chỗ, trong đầu anh ta chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại nhiều lần. Chúng ta sẽ có rất nhiều bé con? Tô Thu Quỳnh muốn sinh con cho Lâm Tiêu. Còn cố gắng phấn đấu nuôi con. Chiến Mục Hàng quyết liệt ném điện thoại di động xuống đất, tại sao Tô Thu Quỳnh lại có thể sinh con cho Lâm Tiêu, sao cô dám. Tối nay dùng biện pháp an toàn... Trong nháy mắt, Chiến Mục Hàng như bị ma nhập, bây giờ Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu đang làm cái gì, muốn dùng biện pháp an toàn, bọn họ còn có thể làm cái gì được nữa. Lúc nãy, anh ta gọi điện thoại tới làm phiền đôi uyên ương này hành sự? Tô Thu Quỳnh, sao em lại dám đối xử với anh như thế. Lúc nãy đúng là anh ta bị não tàn mới có thể bày tỏ với Tô Thu Quỳnh, còn cầu xin Tô Thu Quỳnh trở lại bên cạnh anh ta. E là bây giờ Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu đang tình chàng ý thiếp khó mà chia lìa, chẳng trách anh ta liên tục gửi hai tin nhắn mà cô lại không trả lời. ========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! 2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp 3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa 4. [Ngôn Tình] Sống Chung ===================================== Chiến Mục Hàng chật vật ngồi ở dưới đất, anh ta là một người kiêu ngạo như thế, lúc này chỉ thiếu việc che mặt khóc rống. Vừa nhớ đến lời nói lúc nãy của Lâm Tiêu, Chiến Mục Hàng liền hận không thể đập nát điện thoại di động, nhưng mà chất lượng của chiếc điện thoại này quá tốt, lúc nãy bị anh ta ném mạnh như thế mà vẫn không hư. Hơn nữa không biết lúc nãy anh ta có không cẩn thận bấm trúng cái gì đó, màn hình điện thoại sáng lên, lại xuất hiện số điện thoại sáu năm trước của Tô Thu Quỳnh. Nhìn dãy số quen thuộc như khắc vào tận xương tủy, Chiến Mục Hàng đột nhiên tự giễu bật cười. Đây là điện thoại riêng của anh ta, trong điện thoại này chỉ lưu có vài số điện thoại, nhưng mà nhiều năm như thế, anh ta vẫn không xóa số điện thoại của Tô Thu Quỳnh. Sao lại không nỡ xóa số điện thoại của cô? Chỉ là do nhớ mãi không quên mà thôi. Trước đó, Chiến Mục Hàng không muốn phải thừa nhận, nhưng mà lúc này trong lòng anh ta vô cùng rõ ràng, thật ra anh ta luôn bị Tô Thu Quỳnh thu hút. Đáng tiếc chuyện này chỉ có một mình anh ta nhớ mãi không quên. Chiến Mục Hàng uống mấy bình rượu, anh ta trực tiếp dùng bình rượu rót vào trong miệng mình. Ý thức hỗn loạn, nhưng cảm giác đau đớn trong lòng lại càng thêm rõ ràng. Cửa phòng bao đột nhiên được đẩy ra, An Tình nhìn thấy trên bàn trà có nhiều chai rượu như thế, cô ta đau lòng chạy đến trước mặt Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, anh làm sao vậy, anh đừng có uống rượu nữa có được không?” An Tình dùng sức muốn giật lấy chai rượu trong tay Chiến Mục Hàng, ai ngờ Chiến Mục Hàng lại trực tiếp ném chai rượu xuống đất. Một giây sau, bàn tay của anh ta giống như cái kiềm sắt nắm chặt lấy vai An Tình: “Tô Thu Quỳnh, anh muốn em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]